Tận Kiếp Trần Duyên
Chương 3.
3.
Những nụ hôn dồn dập đầy chiếm đoạt rơi xuống, từng chút từng chút gợn lên làn sóng xao động trên da thịt ta.
Ta lập tức đoán được đây chỉ là ảo giác—bởi vì đêm nay vốn dĩ thuộc về hoàng đế và hoàng hậu.
Ý thức của ta cứ thế mơ hồ suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, ta bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Tỉnh táo lại, ta mới phát hiện mình đang nằm trên chiếc hỷ tháp.
Bên cạnh, Tạ Tri An đang ngồi đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Tiện nhân! Ngươi dám dụ dỗ bệ hạ ngay trước mặt hoàng hậu nương nương!"
Một mụ ma ma đã có tuổi vén tay áo lên, hung hăng túm lấy tóc ta, lôi thẳng xuống giường.
Không để tâm đến cơn đau thấu xương, trong khoảnh khắc đó, ta chợt hiểu ra—thì ra đêm qua, tất cả không phải là một giấc mộng.
Trong tiềm thức, ta vô thức quay đầu nhìn về phía Thẩm Dao.
Nàng ta đang nép vào lòng Tạ Tri An, nước mắt rơi như mưa, khóc đến đứt từng khúc ruột:
"Mấy ngày trước thiếp nhiễm phong hàn, vẫn chưa khỏi hẳn. Đêm qua thiếp ho không ngừng, sợ quấy rầy bệ hạ, nên mới tự ý sang điện bên cạnh ngủ."
Giọng nàng ta nghẹn ngào, tựa như vô cùng ấm ức:
"Nhưng không ngờ… A Ly cô nương lại nhân cơ hội đó… bỏ thuốc kích tình vào hương đốt trong phòng."
Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tạ Tri An: "Ta không làm."
Nhưng trong mắt hắn chỉ có một mảng lạnh lẽo vô tận, như thể đang nhìn kẻ thù trong lúc rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.
"Tô Ly, ngươi vì muốn giữ ta lại, mà có thể dùng đến thủ đoạn bẩn thỉu như vậy sao?"
Thẩm Dao vội vã mở miệng cầu xin: "Bệ hạ chớ tức giận, A Ly nhất định không phải cố ý, có lẽ chỉ vì nàng ấy quá để tâm đến ngài thôi."
Nàng ta lại càng nói càng dịu dàng chân thành:
"Chi bằng… phong tỷ tỷ làm Quý phi, để tỷ ấy có thể ở lại trong cung, bầu bạn với thiếp…"
Không hề suy nghĩ, ta giơ tay thẳng thừng giáng một cái tát lên mặt nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-kiep-tran-duyen/chuong-3.html.]
Ngay sau đó, Tạ Tri An cũng vung tay tát thẳng vào ta, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán .
Cái tát mạnh đến mức ta lảo đảo, không thể đứng vững, theo quán tính xoay người một nửa rồi ngã xuống đất.
"Quý phi?"
Tạ Tri An nghiền ngẫm hai chữ này trong giây lát, rồi bật cười, từng chữ từng chữ, chậm rãi cất giọng lạnh lùng:
"Nàng ta cũng xứng sao?"
Ánh mắt hắn quét qua người ta, từ dấu vết mờ ảo trên cổ cho đến những vết bầm xanh tím nơi eo.
Mọi thứ—tất cả mọi thứ, đều chứng minh sự hoang đường của đêm qua.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sự hoang đường mà hắn không thể chấp nhận.
"Tô Ly," hắn nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn chán ghét tận cùng, "Ngươi có phải nghĩ rằng chỉ cần làm như vậy là có thể khiến chuyện của chúng ta ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết, ngươi cho rằng ta nhất định phải thuận theo lẽ thường mà bảo vệ ngươi sao?"
Giọng hắn tràn đầy phẫn nộ, không chút che giấu, rung lên từng đợt trong tai ta, khiến màng nhĩ đau nhói.
Ở bên Tiểu Cửu bao nhiêu năm qua, ta chỉ thấy hắn nổi giận một lần duy nhất.
Ta nhớ rất rõ.
Khi đó hắn vẫn còn nghèo đến mức túng quẫn, mỗi ngày cùng ta g.i.ế.c cá kiếm sống trong một tiểu trấn nơi Vân Mộng Trạch.
Có một vị ma ma từ Giáo Phường Ty tìm đến ta, bảo ta hãy khiêu vũ như một ca kỹ trước mặt các quan khách, nói rằng đó là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Vũ điệu ấy rất yêu mị, mỗi lần múa một đoạn, trên người ta lại rơi xuống một lớp áo.
Sau buổi tiệc, ta gặp một vị vương tử ngoại bang. Hắn dùng quạt xếp nâng cằm ta lên, hỏi ta có muốn theo hắn về đại mạc hay không.
Cảnh tượng ấy bị Tạ Tri An bắt gặp.
Cũng chính lúc đó, hắn biết được ta đã nhảy điệu múa ấy chỉ để gom tiền mua thuốc cho hắn.
Hắn liền nổi trận lôi đình.
Ta bị hắn chặn vào tường, hắn cắn ta đến mức ta không thể thở nổi.
Bộ dáng nổi giận của hắn thật đáng sợ, nên ta không cam lòng yếu thế, liền cắn trả.
Cắn đi cắn lại, không hiểu sao hắn lại bỗng thấy vui vẻ.