Tận Kiếp Trần Duyên

Chương 7.

7.

Không ngờ Tạ Tri An lại cười lạnh không ngớt: "Nhưng Tô Ly, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ rằng

Ta từng cho rằng mình đã hiểu Tạ Tri An đủ sâu sắc. Hoàng tộc vốn đa nghi, hắn một mực khẳng định rằng ta đã dùng đủ mọi cách để bò lên long sàng.

Ta nhận.

Hắn giữ chiếc vòng của ta, nói là để đề phòng ta lại giở trò quỷ quái. Ta cũng cố gắng không quá thất thố.

Không tranh không đoạt, thuận theo ý hắn mà hành động, thế nhưng hắn vẫn không hài lòng.

Thậm chí, hắn không chừa cho ta một chút đường lui nào.

Đêm đó, khi âm thanh cánh cửa bị khóa vang lên bất ngờ, căn phòng nơi ta ở lập tức bùng lên ngọn lửa đỏ rực.

Ta hoảng loạn đập cửa không ngừng, nhưng trời không thấu, đất chẳng hay.

Ngọn lửa càng cháy càng dữ dội, thiêu đến nỗi mắt ta đau nhức mờ mịt. Ta khó nhọc leo lên ghế, rướn người lên khung cửa sổ khép hờ duy nhất, từng hơi từng hơi cố hít thở.

Lửa bốc lên từ Lãnh Uyển, cung nhân kéo đến vây xem ngày càng đông.

Thế nhưng, thế lửa quá mạnh, không ai dám tiến lên xem xét.

Chuyện này lập tức kinh động đến Hoàng đế và Hoàng hậu đang nghỉ ngơi. Ta tựa hồ thấp thoáng thấy bóng dáng Tạ Tri An và Thẩm Dao cùng nhau chạy đến đài cao.

Tạ Tri An dừng bước, ánh mắt hướng về phía ta rồi chợt khựng lại vì cảnh tượng trước mắt. Sau đó, hắn vô thức đưa tay che mắt Thẩm Dao: "Dao nhi, đừng nhìn."

Phản ứng đầu tiên của hắn, lại là sợ nàng ấy kinh hãi. Sự quan tâm dịu dàng đến mức tỉ mỉ.

Mà ta thì rất đau, rất đau.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ta sợ lửa nhất. Năm đó, vì giúp hắn thành đại nghiệp, bọn đạo tặc cũng từng dùng lửa thiêu cháy chân ta như thế này.

Nhưng nay cảnh còn người mất, hiển nhiên ngọn lửa lần này còn dữ dội hơn xưa.

Ta không còn chút sức lực nào để đứng lên nữa. Dựa vào vách tường, ta ngã quỵ xuống đất, mặc cho lửa cuốn lấy mình, như một con rắn hung tợn nuốt chửng ta từng chút một.

"A Ly—

"A Ly, tỉnh lại đi!"

Hình như có ai đó đang nóng nảy vỗ nhẹ lên mặt ta. Nghe thấy tiếng gọi, ta cố gắng mở mắt, nhìn thấy một bóng hình mơ hồ.

Là đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ sinh động.

Chỉ là dưới mi mắt phải, có thêm một nốt ruồi lệ.

Thứ mà Tạ Tri An không có.

"Họ Tô kia, ngươi là đồ ngốc sao? Biết rõ bệ hạ đã sớm nghi kỵ ngươi đủ điều, lại chẳng có lấy một chút đề phòng!"

Hắn bế ta lên, giọng nói mang theo chút trách móc hận không thể rèn sắt thành thép.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-kiep-tran-duyen/chuong-7.html.]

"Phải đó, ta dường như vô dụng thật."

Ta không ngừng ho sặc sụa, nửa tỉnh nửa mê mà bông đùa, "Vậy ngươi có thể đưa ta đi không?"

"Phiêu bạt bốn bể cũng được, nhưng vĩnh viễn không quay về Vân Mộng Trạch nữa."

Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt ta, len lỏi giữa biển lửa.

Bất ngờ, một thanh xà ngang rơi xuống, nặng nề đập vào lưng hắn. Hắn đau đớn khẽ rên một tiếng, bước chân chao đảo, nhưng lại càng ôm ta chặt hơn.

Đối với câu hỏi của ta, hắn chỉ im lặng rất lâu.

Cuối cùng, lại lảng tránh trả lời—

"Sư tỷ, xin lỗi."

Ta vẫn còn sống. Hóa ra ta vẫn chưa thoát khỏi địa ngục trần gian này.

Nhưng một linh cảm mạnh mẽ mách bảo rằng ta phải nhanh chóng cứu Huyền Dương.

Lê thân thể đầy thương tích, ta khập khiễng chạy về phía ngự hoa viên.

"Ngự uyển cháy, đã có cung nhân trực đêm lo liệu. Trẫm chỉ bảo ngươi trông chừng Tô thị, chứ không hề ra lệnh cho ngươi làm hộ vệ của nàng ta."

Tạ Tri An khoác long bào, ung dung ngồi trên ghế thái sư thưởng trà. Trước mặt hắn, Huyền Dương đang quỳ dưới đất.

"Hoàng thượng không biết đấy thôi, nếu thần đến trễ một chút, A Ly đã sớm bỏ mạng trong biển lửa rồi."

"A Ly?"

Như bắt được một điểm nhạy cảm, đôi mắt Tạ Tri An híp lại. Sau đó, hắn cười nhạt, giọng điệu mang theo ý cười đầy châm chọc:

"Một tiểu danh mà ngươi cũng dám gọi thẳng thừng như vậy, xem ra trẫm đã đánh giá thấp khả năng câu kết của các ngươi rồi.

"Tội càng thêm tội."

Câu nói đó như một mồi lửa châm vào cơn giận của hắn. Hắn phất tay, thị vệ liền vung roi quất mạnh xuống lưng Huyền Dương.

Những lằn roi như mưa xối xả giáng xuống, lưng y gần như không còn mảng da nào lành lặn.

Ta lao đến che chắn cho y, lần đầu tiên trong đời cầu xin người khác.

"Hoàng thượng, nếu muốn trị tội thì xin cứ trừng phạt thần thiếp, đừng giận cá c.h.é.m thớt."

Tạ Tri An nhìn ta chằm chằm, ánh mắt tối sầm, giận dữ càng dâng cao:

"Trẫm trước kia chưa từng biết rằng Tô Ly của trẫm lại có tình cảm dạt dào đến vậy. Trước là Tiểu Cửu, giờ lại đến Huyền Dương. Tiếp theo, liệu sẽ là ai đây?"

Ta cười nhạt, đáp lại bằng giọng đầy giễu cợt:

"Dù là ai đi nữa thì cũng sẽ không phải là ngài đâu, bệ hạ."

"Choang—"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận