Tận Kiếp Trần Duyên
Chương 2.
2.
Tạ Tri An lạnh nhạt quét mắt qua ta, ánh nhìn lạnh lẽo vô tình lướt qua.
“ Chỉ là vết thương ngoài da, không cần phải kinh động đến thế."\
"Nàng không biết rồi, Dao nhi. Tô thị so với người thường còn chịu khổ giỏi hơn nhiều. Trước đây vì cứu tình lang, nàng không tiếc thân mình làm con tin, khi đó còn chưa từng kêu đau. Giờ chỉ chút vết thương nhỏ này, có đáng gì để bận tâm?"
Để chứng minh lời nói của mình, hắn dứt khoát bước đến trước mặt ta, hờ hững vén một góc váy lên, lộ ra những vết sẹo chằng chịt trên bắp chân ta.
Trong mắt Thẩm Dao ánh lên một tia xúc động xen lẫn ý cười: "Xem ra, A Ly cô nương quả thật si tình sâu đậm."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hắn nhìn thẳng vào ta: "Dù sao Tiểu Cửu cũng là người quan trọng nhất trong lòng A Ly. A Ly, có đúng không?"
Ta cũng muốn cười, nhưng lại chẳng cười nổi.
Xem ra, Tạ Tri An thực sự đã quên sạch rồi.
Những vết thương trên chân ta từ đâu mà có, ngoài hắn ra thì chẳng ai biết rõ hơn.
Hồi đó, hắn còn chưa mang cái tên này.
Hắn bị tiên hoàng ghét bỏ, vĩnh viễn chỉ bị gọi là "Tạ Cửu".
Là ta, khi đứng bên vệ đường ta nhặt được Tiểu Cửu khi hắn hấp hối.
Năm năm trước, Tiểu Cửu thống lĩnh nghĩa quân nổi dậy, nhưng trong một trận chiến quan trọng, hắn không may rơi vào bẫy. Kẻ địch lấy ta làm con tin, quyết tâm dùng ta để ép hắn mắc lừa.
Nhưng ta sao có thể khuất phục?
Ta cắn chặt răng kéo dài thời gian cho hắn, mặc cho bọn cướp kéo lê ta sau ngựa, dùng lửa thiêu đốt đôi chân ta, ta cũng không kêu đau một tiếng.
Đến khi Tiểu Cửu cứu được ta, hắn khóc đến mức không còn hình dạng.
Hắn run rẩy đến nỗi không thể ôm chặt lấy ta, chỉ biết nước mắt nước mũi tèm lem, vừa buồn cười vừa chua xót:
"A Ly, không sao rồi... không sao rồi, từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời."
Khi ấy, ta nào có thể ngờ—
Thì ra, "cả đời" lại ngắn ngủi đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tan-kiep-tran-duyen/chuong-2.html.]
Ngay cả đoạn quá khứ khó khăn lắm mới đóng vảy này, hắn cũng có thể nhẫn tâm xé toang ngay trước mắt bao người, chỉ để lấy lòng kẻ khác.
—Vậy nên, ta nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn, chậm rãi mỉm cười.
"Đúng vậy, Tiểu Cửu là người quan trọng nhất trong đời ta. Bệ hạ, chẳng lẽ ngài không biết sao?"
Tạ Tri An giận dữ hất đổ bàn.
Ta có lẽ không sống qua được mùa đông năm nay. Tóc ta bắt đầu rụng từng nắm lớn—dấu hiệu của một thân thể đang suy kiệt đến cực hạn.
Nha hoàn run rẩy vuốt lưng ta, giọng nghẹn ngào:
"Phu nhân, người đi xem thái y một chuyến đi. Chữa trị đàng hoàng sẽ không đau đớn thế này nữa. Nô tỳ cầu xin người, xin người nghe lời đi mà!"
Nàng ấy thật ngốc, không biết rằng trên đời này chỉ có tâm bệnh là vô phương cứu chữa.
Ta làm như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trầm hương nứt nẻ trên cổ tay.
Không ai biết rằng, món quà mà Tạ Tri An đã tặng ta khi chúng ta gặp nhau lần đầu lại liên kết với chín tầng trời bên ngoài cõi phàm trần.
Tư Mệnh từng vào mộng báo cho ta biết—cơ hội để vượt qua kiếp nạn này nằm trong đó.
Vào cuối năm, nó có thể đưa ta rời khỏi nơi này an toàn hay không—đó là điều ta lo lắng nhất lúc này.
Năm năm thoáng chốc như một cái chớp mắt, ta ngày càng hoang mang.
Rốt cuộc, tiên tử Ly Ưu chỉ là một giấc mộng của phàm nhân Tô Ly, hay phàm nhân Tô Ly chỉ là một giấc mộng của tiên tử Ly Ưu?
Ngoài kia tiếng cười nói rộn ràng, cung nhân đang bận rộn dán chữ "Hỷ" đỏ thắm lên khắp cung điện.
Giữa tiếng ca múa đàn sáo không ngừng, hoàng đế Đại Chiêu chính thức cưới trưởng công chúa nước Tấn làm hoàng hậu.
Chỉ vì cơn thịnh nộ của Tạ Tri An ngày hôm qua, ta bị giáng xuống làm cung nữ, phải tuân theo quy củ hầu hạ đôi tân nhân vào động phòng.
Màn sa trên giường lặng lẽ buông xuống, còn ta thì đứng bất động sau tấm bình phong, tận tâm thực hiện nhiệm vụ cầm đèn canh đêm.
Nhưng kỳ lạ thay, trong phòng lại phảng phất mùi hương an thần dịu nhẹ—cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
Ta không kiểm soát được mà khẽ khàng khép mắt lại.
Mơ hồ trong cơn mộng mị, ta cảm nhận được thân thể cứng ngắc của mình bị ai đó đặt lên chiếc giường mềm mại.
Có người nâng nhẹ sau gáy ta, thì thầm gọi: "A Ly."