Những lời nàng , thật sự quá kinh động lòng .
Trên đời gì chuyện chồng khuyên con dâu hòa ly?
Sắc mặt Tô Thanh Uyển lập tức trắng bệch vì sợ hãi. Nàng hoảng hốt rút tay , quỳ xuống mặt Tạ Trường Ninh:
"Mẫu , con dâu sai điều gì ? Cầu xin mẫu hãy rõ, con dâu xin hứa sẽ tái phạm, chỉ xin đừng đuổi con dâu rời khỏi đây."
Tạ Trường Ninh đỡ nàng lên, dịu giọng:
"Người sai con, mà là tên súc sinh Thẩm Tri Tự ."
Nàng xoay rót một chén , đưa cho Tô Thanh Uyển.
Tô Thanh Uyển giật . Mẫu hẳn chuyện xảy trong phòng nàng. Lòng nàng đầy áy náy, dám thẳng, chỉ cúi đầu nhỏ:
"Con dâu chậm mãi mang thai, thật sự với mẫu . Xin mẫu yên tâm, con dâu nhất định sẽ tìm cách khiến phu quân hồi tâm chuyển ý."
Tạ Trường Ninh khẽ thở dài:
"Thanh Uyển, mẫu ý đó. Phải thế nào con mới hiểu đây?"
Kiếp , con phụ nữ phủ đầy hai năm thì Thanh Uyển bệnh mà mất.
Nàng mất, tên nghịch tử đó đợi nổi mà lập phụ nữ chính thất.
Thẩm Tri Tự là trưởng tử, sẽ kế thừa hầu phủ. Còn Thanh Uyển là mà nàng chọn lựa kỹ càng.
Ngoại tổ của nàng là Tô các lão, là vị quan văn cận của bề , kính trọng, dù phụ nàng chức quan cao, nhưng Tô gia vốn nổi tiếng là dòng dõi thanh quý.
Người đến cầu nối đuôi dứt, gần như dẫm nát cả bậc cửa Tô gia.
"Mẫu , con rời khỏi đây." Tô Thanh Uyển hoảng loạn bật .
Tuy phu quân đối với nàng lạnh nhạt, từng ngủ trong phòng nàng, nhưng gả hầu phủ thì đây chính là phận của nàng.
Nàng trách ai cả.
Tất nhiên ngoài việc đó, tổ mẫu cũng chẳng dễ sống chung.
Duy chỉ mẫu là chồng hiếm , trăm chọn một, từ khi nàng gả Hầu phủ, những lập quy củ khắt khe, mà còn từng khiến nàng khổ sở.
Tạ Trường Ninh hiểu rõ, chỉ bằng lời sẽ lay chuyển nàng.
Nàng lập tức phân phó Du ma ma chuẩn xe ngựa.
Thời gian tươi của nữ tử ngắn ngủi, nàng để Thanh Uyển tiếp tục lãng phí nữa, một ngày cũng .
"Mẫu , định đưa con ?"
Tô Thanh Uyển vội vã theo , hai cùng lên xe ngựa.
"Chút nữa con sẽ ."
Tạ Trường Ninh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, hiệu cứ yên tâm.
Chẳng bao lâu, xe ngựa dừng trong một con ngõ nhỏ.
Tô Thanh Uyển đầy nghi hoặc Tạ Trường Ninh.
Tạ Trường Ninh hiệu nàng đừng lên tiếng, vén rèm xe, ánh mắt về phía căn nhà gần nhất.
Tô Thanh Uyển cũng theo.
Du ma ma tiến lên gõ cửa, theo đúng dặn dò của Tạ Trường Ninh, gõ đúng ba cái.
Bên trong nhanh chóng vang lên một tiếng đáp:
"Ai đấy?"
Du ma ma trả lời.
Chốc lát , két một tiếng, cửa mở .
Một thiếu nữ trẻ bước , trong lòng còn ôm một đứa nhỏ.
Đứa bé khuôn mặt giống hệt Thẩm Tri Tự, mở miệng gọi: "Phụ !"
"Lão mới đến đây, nhất thời lạc đường, thể xin phu nhân một bát nước uống ?"
Du ma ma vốn hề chuyện, chỉ theo lời Tạ Trường Ninh, nhưng khi cánh cửa mở , bà lập tức trừng lớn mắt, thì là hồ ly tinh!
Đứa bé trong lòng ả, chỉ một cái là ngay, đây chắc chắn là con của Thế tử!
May mà bà phản ứng kịp thời, nếu để lộ sơ hở .
"Ở mụ già xui xẻo thế , cút ngay cho !"
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm .
Du ma ma đầu nhổ một ngụm nước bọt, tức giận.
Tạ Trường Ninh nheo mắt .
Quả nhiên, thứ vẫn giống như kiếp .
Vậy nàng nên gọi đàn bà đó là Bạch Tích Chi?
Hay là nên gọi là Giang Vân Nhu?
"Đây là ?"
Tô Thanh Uyển cho dù ngây thơ đến mấy, lúc cũng hiểu .
Trái tim nàng như ai đó bóp chặt, nước mắt nóng hổi lăn dài má.
Tạ Trường Ninh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu giọng:
"Mẫu cũng chỉ mới phát hiện chuyện hôm qua thôi. Thanh Uyển, là mẫu với con.
Con cũng thấy, Thẩm Tri Tự là một con súc sinh lòng lang sói, như xứng để con lãng phí cả tuổi xuân của ?"
"Mẫu , con..."
Tô Thanh Uyển nghẹn ngào, nên lời.
Tạ Trường Ninh lắc đầu:
"Mẫu con vẫn còn trong sạch. Đừng vội đưa quyết định. Mẫu sẽ đưa con về nhà đẻ , tối nay cần về. Hãy bàn bạc kỹ với mẫu cùng phụ con, đợi đến khi con thật sự nghĩ thông , hãy cho ."
Tô Thanh Uyển gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-truong-ninh-tai-sinh-phu-hau-nao-loan-roi/chuong-8-quyet-khong-nhan-menh.html.]
"Vâng, con theo mẫu ."
Mẫu nghĩ cho nàng đến , nàng thể điều.
Nếu đổi là nhà khác, chuyện mà phát hiện, chồng nào dốc hết tâm tư để che giấu cho con trai ?
Dù giấu nổi, thì cũng sẽ đổ hết cho con dâu, rằng con dâu giữ chồng, để chồng lạc lối.
Nuôi một kẻ như Thẩm Tri Tự, Tạ Trường Ninh rõ bản thể thoái thác trách nhiệm.
Nàng vốn nên tự đến phủ Tô gia, quỳ gối nhận với phụ mẫu của Thanh Uyển.
giờ lúc để truyền chuyện .
Chờ đến khi Thanh Uyển hòa ly với tên súc sinh , lúc đó đến tạ tội cũng muộn.
Nàng tin phụ mẫu Tô gia nhất định sẽ gì là nhất cho con gái họ, nên nàng chút lo lắng.
Vừa mới trở hầu phủ, yên bao lâu, thì Tần thị sai Hoàng ma ma đến truyền lời:
"Lão phu nhân mời phu nhân sang viện của một chuyến."
Mời nàng đến gì?
Tất nhiên là để bày uy thế chồng.
Du ma ma khỏi toát mồ hôi.
Chỉ cần tiểu thư vẫn còn là Hầu phu nhân, thì mụ già đó sẽ mãi mãi đầu nàng mà tiểu tiện đại tiện.
bà quên mất một điều, giờ đây Hầu phủ mang họ Tạ.
Huống hồ Tạ Trường Ninh quản lý phủ nhiều năm, đám hạ nhân trong phủ từ lâu rõ ai mới là chủ nhân thật sự của Hầu phủ.
Ngoài việc vẻ đây, lão phu nhân từng móc dù chỉ một hai lượng bạc.
"Ta vì Hầu phủ mà lao tâm tổn sức suốt bao năm, nay bệnh cũ tái phát, xin mời ma ma giao lệnh bài cho mẫu , từ nay việc trong phủ sẽ để xử lý."
Tạ Trường Ninh ngả dựa giường, trán còn quấn dải vải như bệnh, trông yếu ớt vô cùng.
Nghe , Du ma ma vội vàng chộp lấy lệnh bài, nhét mạnh tay Hoàng ma ma.
Hoàng ma ma lúc tiến thoái lưỡng nan, nhận cũng , nhận cũng xong, thứ trong tay lúc , chẳng khác nào cục than hồng bỏng rẫy.
---
Tại Tùng Bạch Viện.
Nhìn tấm lệnh bài đặt bàn, Tần thị giận đến mức quét sạch thứ bàn xuống đất.
"Cái đồ tiện nhân Tạ Trường Ninh! Ta còn trị tội nó, mà nó dám phản đòn ?
Nó nghĩ Hầu phủ là gì? Muốn quản thì quản, thì vứt cho ?
Trên đời gì chuyện như !
Ta sẽ bắt nó nôn gấp đôi bạc mà nó nuốt!"
Ánh mắt Tần thị tràn đầy độc ác, bà ghé tai Hoàng ma ma thì thầm vài câu.
Tạ Trường Ninh, đồ tiện nhân, đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay bà .
---
Về phần Thẩm Tri Nghiễn, mới đến công đường liền nhận ngay một cái tát, lúc rời còn trò cho dân chúng, trong lòng nghẹn một cục tức.
Vì thế, rời khỏi công đường, lao kỹ viện hoa lệ ăn chơi trác táng.
Đám còn như Thẩm Tri Châu thì đang tụ tập trong Văn Tùng Viện cùng Thẩm Tri Tự.
Bọn họ thi thêm mắm dặm muối kể chuyện xảy ở công đường.
"Mẫu dám chứ? Bà gả Hầu phủ bao nhiêu năm, còn phân biệt gì của ai với của ai?
Tất cả chẳng đều là của Hầu phủ ?
Bà là bất hiếu!
Không kiếp chúng gây nghiệt gì mà kiếp vướng một mẫu như ."
Ánh mắt Thẩm Tri Tự đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi từng chữ.
Cả đám liên tục gật đầu phụ họa.
Thẩm Tĩnh Vân khẽ nhíu mày:
"Mẫu rõ ràng là dồn đại ca đường cùng, đại ca, là tạm thời nhượng bộ ?
Dù cuối cùng cũng chẳng thể thắng nổi mẫu ."
Cô đang khuyên Thẩm Tri Tự nhu nhược cúi đầu ?
Không. Cô đang cố tình chọc giận .
Đại ca cô là cố chấp nhất, chỉ cần nhượng bộ một , thì ai còn thể lên đối đầu với mẫu nữa?
Cô tuyệt đối gả cho cái tên thư sinh nghèo hèn .
Người cô thích là Văn Cảnh ca ca.
Hai sớm tình đầu ý hợp, thêm Văn Cảnh ca ca là con trai duy nhất của Trưởng công chúa, từ khi sinh phong Đan Dương Quận Vương.
Cái tên thư sinh nghèo gì để sánh với Văn Cảnh ca ca chứ?
"Đại ca, chấp nhận phận thôi, cả đời chúng chẳng ai thoát khỏi sự khống chế của mẫu ."
Thẩm Tĩnh Thư cúi đầu xoắn chặt khăn tay, đổ thêm dầu lửa.
Thẩm Tri Châu tức giận đ.ấ.m mạnh lên tường:
"Đại ca, đừng nhu nhược! Mẫu càng như thế, chúng càng chống bà !"
Thẩm Tri Tự bật :
"Số mệnh ư? Số mệnh của do chính nắm giữ.
Ta thể nhận thứ, nhưng nhận mệnh!"