Sổ sách ghi chép suốt hơn hai mươi năm chồng chất thành một đống vô cùng đồ sộ.
Hai tên thị vệ khiêng một cái rương gỗ lớn , bên trong là sổ sách, xếp ngay ngắn chỉnh tề, mỗi quyển đều ghi rõ thời gian.
Phủ doãn Phó Chỉ tiện tay lật một quyển xem, từng khoản thu chi đều ghi chép rõ ràng, thiếu một xu.
Ánh mắt liếc về phía Tạ Trường Ninh:
"Dám hỏi hầu phu nhân tổng kết ? Có cần bản quan gọi mấy vị kế toán tới giúp ?"
Mấy tên quản sự vốn là nguyên đơn nhưng giờ phút dám hó hé một tiếng.
Ánh mắt dân chúng xem đổi liên tục. Lão Thiên ơi! Mấy năm nay phủ Hầu tiêu xài bao nhiêu bạc của hầu phu nhân chứ?
Tần thị chỉ cảm thấy từng cái bạt tai vang dội đang tát thẳng mặt , đầu óc choáng váng cuồng.
Bà cắn răng : "Con dâu , đều là một nhà cả, con cần gì tính toán rõ ràng như thế?"
Khóe môi Tạ Trường Ninh nhếch lên giễu cợt:
"Mẫu , xưa rõ ràng: em ruột còn tính sổ rành mạch, huống hồ chúng ruột thịt gì, tính rõ vẫn hơn."
Giờ thì gọi "con dâu" ?
"Tâu đại nhân, cần nữa"
Nàng tiếp: "Ta sai tính toán kỹ càng. Không tính tháng , cũng tính những khoản chi tiêu cho riêng bản , những năm qua bù lỗ cho phủ Hầu tổng cộng hai mươi mốt vạn bốn nghìn bảy trăm sáu mươi ba lượng bạc."
Nói một con lẻ rõ ràng, thật sự là tính toán sót một li.
Cả công đường như tia sét đánh , choáng váng cả đầu.
Phó Chỉ liếc mắt nàng, khóe mắt ánh lên một tia ý mơ hồ.
Tần thị ôm ngực, môi run rẩy ngừng, răng đánh kêu cầm cập, nhưng nửa lời cũng thốt lên nổi.
"Mẫu , nhất định đến mức ?" Thẩm Tri Châu cuối cùng cũng nhịn , sắc mặt âm trầm, cố nén cơn giận trong lòng, thấp giọng với Tạ Trường Ninh.
Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư, hai chị em dùng ánh mắt oán độc chằm chằm nàng.
Bọn họ hiểu.
Chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, mẫu cứ mãi chịu bỏ qua?
Tiền của ai thì gì khác biệt chứ? Chẳng đều là của phủ Hầu cả ?
Năm đó mẫu xuất giá, phủ Hầu mười dặm hồng trang lộng lẫy đón bà mà. Giờ tiêu chút bạc của bà thì chứ?
Thẩm Tri Nghiễn cúi gằm đầu, thậm chí còn lười mở miệng chuyện với bà.
Hắn thấu cả , mẫu , đúng là lòng độc ác. Chỉ vì đại ca cãi lời bà mà kéo tất cả xuống nước, ai sống yên.
"Thưa mẫu , chẳng những là hiểu lễ nghĩa, mà còn luôn công bằng, công chính. Con nghĩ mẫu cũng sẽ chiếm lợi từ con dâu , con thấy đúng ? Tạ Trường Ninh mỉm .
Nàng mang dáng vẻ cung kính lễ độ, khiến ngoài cũng chẳng thể bắt bẻ điều gì.
Vài lời nhẹ nhàng khéo léo nâng Tần thị lên tận mây xanh.
Tần thị: "......"
Ánh mắt bà như phun lửa. Nếu thể dùng ánh mắt g.i.ế.c , e là Tạ Trường Ninh lúc c.h.ế.t mấy .
"Con đúng, mấy năm nay con vất vả . Đợi khi về phủ, sẽ bù bạc cho con, chứ?"
Bà cũng nở nụ , giọng điệu mềm mỏng, dỗ dành Tạ Trường Ninh, nhưng hàm răng nghiến chặt gần như nát thành bụi.
"E là chuyện lắm."
Tạ Trường Ninh vẫn giữ nụ dịu dàng.
"Mẫu thấu tình đạt lý đến , chi bằng mời chư vị mặt ở đây chứng, cũng để dân Thịnh Kinh đều rằng, mẫu từng ý định chiếm lợi của con dâu. Phủ Hầu chúng gì loại như thế. Con cũng là vì nghĩ cho thanh danh của mẫu mà thôi."
Về phủ mới trả bạc cho nàng?
Bà tưởng nàng là đứa trẻ ba tuổi ?
Tạ Trường Ninh quá hiểu Tần thị, e rằng chỉ cần bước chân khỏi công đường, bà sẽ lập tức trở mặt, lấy đạo hiếu đè đầu cưỡi cổ nàng, tất nhiên sẽ chẳng đưa nàng lấy một xu.
Ngươi lý với bà , bà liền giảng hiếu đạo với ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-truong-ninh-tai-sinh-phu-hau-nao-loan-roi/chuong-6-phuc-khi-that-to-lon.html.]
Vậy nên, nàng chỉ thể lấy luật pháp để đối phó với Tần thị.
Trong luật ghi rõ ràng: bất kể lý do gì, nhà chồng cũng chiếm đoạt của hồi môn của nữ nhân. Nếu vi phạm, nhẹ thì mất danh dự, nặng thì đại lao.
Một khi việc truyền ngoài, cả phủ Hầu sẽ mang tiếng muôn đời.
Mà điều Tần thị để tâm nhất chính là cái thể diện mà bà vốn chẳng .
"Lão phu nhân, bà cứ trả bạc cho hầu phu nhân thôi! Bọn đều bằng lòng chứng cho bà, để ai bà mặt dày chiếm đoạt của hồi môn con dâu, lúc đó e là bà giải thích cũng khó." trong đám dân chúng la lớn.
Tần thị nóng bừng mặt, thẹn tức, nghiến răng :
"Ta là trả, bạc nhiều như , chẳng lẽ cần gom góp từ từ ? Trường Ninh, con cũng cho chút thời gian chứ! ? Vậy mười ngày, , bảy ngày là đủ ."
Tần thị đổi giọng nhẹ nhàng đến mức như đang dỗ trẻ con, để lộ chút sơ hở nào. Bà liếc mắt hiệu cho Thẩm Tri Nghiễn và đám cháu yêu bên cạnh, ý bảo họ nên khuyên ngăn nàng .
Quả nhiên, mấy con bắt đầu lên tiếng khuyên Tạ Trường Ninh về , còn thốt lời khó nữa.
Tạ Trường Ninh nào dễ dắt mũi:
"Mẫu cần phiền , nếu bạc cũng , tính kỹ , khi phủ giao tay , sổ sách còn hai vạn lượng bạc.
Thêm đó, những điền trang, cửa hàng mà mẫu âm thầm chuyển sang danh nghĩa của , cùng với cổ vật thư họa tổ tiên để , tất cả tổng cộng là mười một vạn ba nghìn tám trăm sáu mươi ba lượng bạc.
Chỉ cần mẫu chuyển bộ những thứ đó cho là . Còn mười vạn lượng còn , sẽ lấy phủ Hầu mà bù .
Phủ lớn như , chỉ chi phí bảo dưỡng hằng năm cũng là con nhỏ. Ta thiệt một chút cũng chẳng , ai bảo chúng là... -một -nhà."
Nghe đến đây, Phó Chỉ khẽ mím môi, cố giấu nụ .
Còn Tần thị thì sắc mặt đen sì, huyết áp dồn lên tận đỉnh đầu, mắt tối sầm từng cơn.
Con tiện nhân , nó dám nhắm sản nghiệp của bà?
Mấy thứ đều là của bà, của bà! Ai cũng đừng hòng đụng tới!
Cho dù mang theo xuống mồ, bà cũng tuyệt đối để tiện nhân chiếm !
"Ngươi là quá đáng đó!" Thẩm Tri Châu lớn tiếng quát Tạ Trường Ninh.
Thẩm Tĩnh Vân phụ họa:
“Người chẳng khác nào đòi mạng tổ mẫu! Tổ mẫu lớn tuổi thế , cầu xin nghĩ cho bà một chút!"
Thẩm Tĩnh Thư năm nay mới mười bốn, đầu óc lanh lợi gì, đầu nghĩ cái gì, miệng liền dám cái đó:
"Mẫu , sợ chỉ chỏ lưng, bất hiếu ?"
Thẩm Tri Nghiễn thì chỉ lạnh lùng nàng chằm chằm:
"Lấy hết những thứ đó , sợ lương tâm cắn rứt ?"
Tạ Trường Ninh dửng dưng lướt qua những đứa con mà nàng từng thương yêu, ánh mắt lạnh như băng.
Đừng vội, giải quyết xong Tần thị, sẽ đến lượt các ngươi.
"Ta cũng nhất thiết khó mẫu ." nàng nở nụ ôn hòa.
"Chỉ cần mẫu rõ ở đây, ý định trả bạc, thì sẽ xem như từng chuyện gì xảy , vẫn sẽ nuôi dưỡng như cũ, bao gồm cả bộ Hầu phủ."
Thấy , nàng cảm thông thế cơ mà, ai còn dám nàng một con dâu ?
Chỉ cần Tần thị dám một câu: "Không trả."
Vấn đề là... bà dám ?
Tần thị nghiến chặt răng hàm, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Nếu đang ở mặt bao nhiêu ngoài, bà sớm buông lời chối bỏ.
Từ lúc Tạ Trường Ninh gả phủ Hầu, thứ của nàng là của phủ Hầu !
Con tiện nhân thì thể gì bà chứ?
Dân chúng bu xung quanh rộn ràng hẳn lên.
"Nghe thấy lời của hầu phu nhân ? Lão phu nhân thật đúng là phúc, tìm con dâu thế ! Bạc nhiều như mà cần là cần!"
"Còn gì nữa! Phúc khí lớn như , ai cũng !"
"Thật là khiến ghen tị!"
Tần thị tức đến suýt nữa thì thổ huyết tại chỗ.
Phúc khí lớn như ?
Cho các đấy, các dám nhận ?