Tạ Trường Ninh lặng lẽ cảnh tượng mắt, thầm nghĩ lê dân bách tính Thịnh Kinh thật dễ mến, hơn đám vong ân bội nghĩa nhiều.
Thấy Tần thị cứ cúi đầu tiếng nào, giữa đám đông lớn tiếng :
"Lão phu nhân, rốt cuộc bà trả tiền ? Nếu trả thì cứ thẳng một tiếng, về mà tiếp tục sống cuộc đời phú quý của bà."
Tần thị tiếp tục co đầu rụt cổ, giả vờ con rùa già ngàn năm, e là nữa .
Phủ doãn Phí Chỉ cũng lên tiếng:
"Trên công đường còn hại đang chờ xử lý vụ việc hồi môn của hầu phu nhân chiếm đoạt. Nếu lão phu nhân vẫn do dự quyết, bản quan sẽ chiếu theo quốc pháp mà tuyên án."
Lúc , Tần thị trả cũng nữa.
Bà đảo tròng mắt, cuối cùng mở miệng:
"Phủ Hầu chúng vẫn đến nỗi dựa con dâu để nuôi sống. Những năm qua là sơ suất, cứ theo lời Trường Ninh , tất cả những thứ đó đều giao cho nó."
Bà sang phí Tạ Trường Ninh, tiếp tục:
"Trường Ninh, những năm qua con vất vả . Những gì con cống hiến cho phủ Hầu, đều ghi nhớ trong lòng. Sau tuyệt đối sẽ chuyện như nữa."
Đáy mắt bà lóe lên tia độc ác. Cho dù giao những thứ đó cho Tạ Trường Ninh thì chứ? Chỉ cần bà vẫn là chồng của nàng, thì chỉ cần bà lệnh quỳ, Tạ Trường Ninh cũng ngoan ngoãn quỳ xuống. Nếu bà mở miệng, thì Tạ Trường Ninh cũng đừng mong dậy. Chưa kể, các cháu trai cháu gái đều một lòng hướng về bà . Mấy thứ đó chẳng qua chỉ là tạm thời trong tay Tạ Trường Ninh mà thôi. Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ ngoan ngoãn giao trả .
Thẩm Tri Nghiễn cùng những khác đều về phía Tần thị. Dù trong lòng họ giao những thứ đó cho mẫu , nhưng quyết định của tổ mẫu thì chắc chắn sai.
Tạ Trường Ninh bà diễn, cũng phối hợp diễn theo:
"Đều là một nhà, mẫu là khách sáo ."
Nàng đoán, trong tay Tần thị ít nhất vẫn còn ba vạn lượng bạc. Không thể dồn bà đường cùng ngay. bạc đó, Tần thị cũng đừng hòng giữ.
Tần thị cho mang sổ đỏ ruộng đất, giấy tờ nhà cửa, và cả giấy tờ các cửa hiệu đến. Rất nhanh, tất cả những thứ đó đều sang tên sang danh nghĩa của Tạ Trường Ninh.
"Từ giờ trở , phủ Trấn Quốc Hầu còn mang họ Thẩm, mà mang họ Tạ."
Du ma ma kinh ngạc đến mức nên lời, phu nhân đòi hết thứ, chẳng là cắt đứt quan hệ với phủ Hầu ?
"Đa tạ đại nhân, cáo từ."
Sau khi nhận đủ giấy tờ và tài sản, Tạ Trường Ninh hành lễ với Phí Chỉ xoay bỏ .
"Hầu phu nhân, xem, những thứ thì ?"
Thấy nàng định , mấy vị quản sự từ trạng thái quần chúng hóng chuyện liền chuyển sang trạng thái việc, vội vàng chắn mặt nàng. Bạc còn thấy , nếu để nàng thì họ ăn với chủ nhân?
Tạ Trường Ninh lạnh nhạt:
"Mẫu , từ nay cần cấp dưỡng cho phủ Hầu nữa. Nếu trái lời, chẳng là bất hiếu ? Lúc ai ký khế ước, thì các khoản nợ bạc cứ tìm họ mà đòi. Các vị quản sự, lời lý chăng?"
Đám nghịch tử nghịch nữ đó còn mơ tiêu bạc của nàng? Nằm mơ ?
Hợp tình hợp lý, ai cãi .
Tần thị tức đến nghẹn ở cổ họng, suýt nữa chửi ầm lên tại chỗ. quản sự nào mà chẳng là khôn khéo?
"Nhị công tử, Tam công tử, Tứ cô nương, Ngũ cô nương, phiền các vị trả bạc , nếu tiểu nhân thật sự báo cáo thế nào."
Trước mặt từng trong đám con cháu nhà họ Thẩm, đều một quản sự đến đòi nợ.
Thấy tình hình như thế, Tạ Trường Ninh mím môi khẽ , lưng bỏ , dứt khoát nhẹ nhàng.
Phí Chỉ bóng lưng nàng, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý.
Thẩm Tri Nghiễn nghiến răng, cuối cùng cũng gằn từng chữ:
"Bao nhiêu bạc? Ta trả!"
Hắn lạnh lùng theo bóng lưng Tạ Trường Ninh, oán khí trong lòng ngày càng lớn, ngờ mẫu tuyệt tình đến thế.
Bà xứng mẫu!
Thẩm Tri Châu sắc mặt còn khó coi hơn:
"Hứ! Chút bạc cỏn con mà gia thiếu ? Nhìn các ngươi bộ dạng bẩn thỉu, thật khiến chán ghét!"
Sau dù mẫu cầu xin, cũng sẽ tiêu một đồng bạc nào của bà nữa.
Nói lời , rõ ràng quên mất trong túi còn sạch hơn cả bộ mặt trơ trẽn .
"Tổ mẫu!” – Thẩm Tĩnh Vân mặt đầy ấm ức về phía Tần thị. Nàng chút của riêng, nhưng chẳng vẫn còn tổ mẫu ở đây ?
Thẩm Tĩnh Thư cũng bắt chước y hệt, bước đến bên Tần thị, níu lấy tay áo bà nũng nịu:
"Tổ mẫu~~!"
Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu cũng đồng loạt về phía Tần thị. Không ai mở miệng, nhưng ánh mắt thì lên tất cả.
Tần thị: "..."
Bà còn bao nhiêu bạc chứ?
Mấy đứa nghiệt súc , thể mặt dày đến thế?
Bà trông giống kẻ ngốc lắm ?
"Đừng sợ, còn tổ mẫu ở đây."
Khi câu , lòng bà như rỉ máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-truong-ninh-tai-sinh-phu-hau-nao-loan-roi/chuong-7-nguoi-co-nguyen-y-hoa-ly-voi-han.html.]
Tần thị từ đến nay nổi tiếng keo kiệt.
Có thể lấy mạng bà, nhưng tuyệt đối đụng đến túi tiền.
"Ta ngay là chỉ tổ mẫu mới thương chúng thôi."
Một đám nội tôn, nội tôn nữ cảm động bà đầy tri ân.
Tần thị chỉ đành hiệu cho Hoàng ma ma mang bạc .
Trong phút chốc, năm ngàn lượng bạc của bà ...bay theo gió...
Vụ kiện vốn chẳng đại án gì. Phí Chỉ hô một tiếng "bãi đường!", tiếng chiêng vang lên, náo nhiệt kết thúc tại đây.
Dân chúng hóng chuyện tản , vẫn còn lưu luyến chẳng về.
Ra khỏi công đường, Tần thị chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư đỡ lấy bà .
"Tổ mẫu, chứ?"
Tần thị lắc đầu. Không hiểu , mấy đứa cháu gái nay vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, hôm nay mắt bà thấy... thật chướng tai gai mắt.
Ngay cả hai đứa cháu trai vốn là niềm kiêu hãnh, giờ đây cũng chẳng ngoại lệ.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ?
---
Sau đó, Tạ Trường Ninh về phủ Quốc Công một chuyến.
Lão phu nhân và Lâm thị thấy nàng về, lộ vẻ thôi, rõ ràng họ phong thanh chuyện xảy tại công đường.
Tạ Trường Ninh nhẹ giọng thở dài, :
"Mẫu , đại tẩu, nửa đời , vì con cái mà khổ tâm tính toán, cuối cùng khiến chúng oán hận trong lòng. Quãng đời , sống vì chính một ."
Việc nàng đổi cách cư xử như thể biến thành khác, nếu cho họ một lời giải thích, thì e rằng họ khó mà hiểu .
Lão phu nhân nắm tay nàng, ánh mắt đầy yêu thương cưng chiều:
"Con thể nghĩ như là đúng . Dù con quyết định , mẫu đều ủng hộ con."
Lâm thị bên cạnh cũng lộ vẻ vui mừng. Bà gì, nhưng trong lòng thấy hài lòng, bà sớm thấy những đứa nhỏ mắt, chỉ là đây tiểu cô luôn che chở, cho ai nửa câu trách móc. Giờ thế cũng , từ lâu nên cho chúng một bài học .
---
Sau khi trở về Hầu phủ, việc đầu tiên Tạ Trường Ninh là cho gọi Tô thị đến.
Tô thị cửa vội vàng ngay:
"Mẫu cứ yên tâm, tướng công hạ sốt . Thái y bảo chỉ cần dưỡng sức cẩn thận, đến nửa tháng sẽ khỏi hẳn."
Nàng cũng thời gian qua, mẫu tử hai giận dỗi , nhưng mẫu thể thật sự lo lắng cho hài tử?
Còn chuyện hồi môn, nàng thật thấy chồng sai. Sống c.h.ế.t của Thẩm Tri Tự thì liên quan gì đến ?
Tạ Trường Ninh những điều đó.
Nàng kéo tay Tô thị xuống. Tô thị thoáng sững , tuy nay chồng nàng luôn thiện, nhưng đây là đầu tiên dịu dàng đến .
Trong nhà còn hai tiểu cô là con gái ruột của , nên nàng bao giờ dám so bì.
Du ma ma canh giữ bên ngoài.
Trong phòng chỉ hai con dâu.
Nếu thứ hai mà đời Tạ Trường Ninh thấy nhất, thì đó chính là con dâu .
Nàng nghẹn ngào, mắt đỏ lên:
"Thanh Uyển, hai năm con sống trong phủ Hầu chịu nhiều ấm ức."
Tô Thanh Uyển ngẩng đầu nàng, bất ngờ đến ngơ ngác:
"Mẫu , con nào chịu tủi ấm ức gì."
Sao thể tủi chứ?
Kiếp , để chống đối chính mẫu ruột , Thẩm Tri Tự lạnh nhạt với Thanh Uyển cả đời.
Mãi nàng mới , khi họ thành , bao nuôi một phụ nữ bên ngoài. Thậm chí còn sinh một đứa nghiệt chủng. Tính đến nay, đứa con riêng đó hơn hai tuổi, thậm chí .
Chờ đến khi Thẩm Tri Tự vững chốn triều đình, lập tức đưa con họ về.
Tạ Trường Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, từng chữ một, mắt đầy quyết tâm:
"Thẩm Tri Tự là một kẻ khốn nạn. Là phúc. Thanh Uyển, con nguyện ý... hòa ly ? Chỉ cần con , mẫu nhất định sẽ giúp con rút khỏi cuộc hôn nhân đau khổ , rút lui vẹn.”