Lão phu nhân và Lâm thị nàng với vẻ thể tin nổi - khác hẳn những gì họ tưởng tượng?
“Con cái đều là món nợ. Không trách con, nhưng con vì chúng mà vất vả nửa đời , chúng cũng chắc ghi nhớ công ơn của con . Đừng quên, con cũng là viên ngọc quý tay chúng . Con đối xử với bản , hơn nữa mới . Ta chỉ mong con sống thật hạnh phúc.” Lão phu nhân vuốt mái tóc điểm bạc của nàng, trong mắt tràn đầy xót xa.
Trước đây cũng từng như , nhưng nàng bao giờ để tâm.
“Mẫu , con sẽ nhớ lời mẫu , sẽ sống thật hạnh phúc.” Một nỗi xót xa thành lời lan khắp cõi lòng nàng, nàng nghiêm túc đáp .
Lâm thị cũng vô cùng an lòng, tiểu cô nhà cái gì cũng , chỉ khổ mỗi bản .
Chân Tạ Trường Ninh rời khỏi Hình Bộ, chân Tần thị dẫn theo mấy đứa nhỏ, tay xách nách mang đủ thứ thẳng đại lao Hình Bộ.
Lần theo còn Tô Thanh Uyển - nương tử của Thẫm Tri Tự, cũng là con dâu cả của nàng. Khi Tạ Trường Ninh tỉnh , Tô Thanh Uyển đang sắc thuốc, nên hiện tại hai gặp .
Chỉ mới giam trong đại lao Hình Bộ một ngày, mà Thẩm Tri Tự trở nên vô cùng thê thảm.
“Mẫu ? Sao chỉ mấy các ngươi? Chẳng lẽ bà đang giam trong đại lao ?”
Không thấy Tạ Trường Ninh đến, Thẩm Tri Tự mặt lạnh như băng, trầm giọng chất vấn.
Tần thị đưa cho chút đồ ăn cùng nước, thở dài :
“Đừng nhắc nữa, mẫu ngươi vẫn còn đang giận dỗi ngươi đấy. Ta khô cả miệng mà nó cũng chịu giúp. Cuối cùng tổ mẫu lấy gia pháp tổ tông ép buộc thì nó mới chịu về nhà đẻ để chạy vạy lo liệu cho ngươi. Tất cả là của tổ mẫu vô dụng, nếu thì sớm cứu ngươi ngoài .”
Vừa , bà rơi nước mắt.
“Đại ca đừng sợ, chúng ngày đêm đều lo lắng cho , nào như mẫu vô tâm của chúng .” Thẩm Tĩnh Vân cất lời.
Thẩm Tĩnh Thư gật đầu: “Muội trong ngục âm lạnh, nên bảo chuẩn nhiều đồ cho đại ca.”
“Đại ca, chúng đều chờ về nhà!” Thẩm Tri Nghiễm ngắn gọn.
Thẩm Tri Châu thì tỏ lêu lổng, với Thẩm Tri Tự: “Là do lũ dân đen vô lý gây sự, đại ca cứ nhẫn nhịn thêm một chút.”
“May mà vẫn còn các , nếu thì…” Thẩm Tri Tự cảm động đến đỏ cả mắt, những lời còn , nhưng trong lòng sớm sinh hận với Tạ Trường Ninh.
Bà căn bản xứng mẫu.
Hắn hận nàng, đặc biệt là khi thấy Tô thị.
Từ nhỏ ép khổ học, ngày ngày quản thúc, cho chút tự do thì thôi, còn cho cưới con gái yêu thương, bắt cưới Tô Thanh Uyển, ủy khuất trong lòng ...
Từng chuyện từng chuyện như , khiến hận nàng thấu xương.
Cứ chờ đấy, sẽ một ngày, sẽ trả thù gấp bội.
Tô Thanh Uyển chen ở phía , Thẩm Tri Tự liếc cô lấy một cái. Cô gì đó, nhưng căn bản chen nổi một câu.
“Tổ mẫu ngươi Bộ Hộ. Mẫu ngươi thật là… một phụ nữ nơi khuê phòng thì cái gì chứ. Ngươi cứ yên tâm, tổ mẫu nhất định sẽ cố gắng hết sức tranh thủ cho ngươi, tuyệt đối để ngươi chịu thiệt thòi .” Trước khi rời , Tần thị quên “thêm dầu lửa”, thì thầm vài câu với Thẩm Tri Tự.
Thấy sắc mặt Thẩm Tri Tự đổi, bà mới hài lòng rời .
Về đến hầu phủ, bà lập tức sai chuẩn thứ, chỉ chờ cháu trai yêu quý trở về.
Còn Tạ Trường Ninh, khi rời khỏi Hình Bộ thì nữa.
Bên phía Hình Bộ mãi vẫn tin tức, trong hầu phủ đều nóng ruột như lửa đốt.
Tần thị lưng ít chửi rủa Tạ Trường Ninh, trách nàng tận tâm, trách nàng việc chẳng , trách nàng ngoài c.h.ế.t quách bên ngoài thèm về.
Đừng tưởng bà Tạ Trường Ninh và tên Phó Chỉ quan hệ gì...
Chỉ cần Tạ Trường Ninh chịu mặt, chẳng qua chỉ là chuyện một câu .
Đến chạng vạng, cuối cùng bên Hình Bộ cũng tin.
Người đầu tiên nhận tin chính là Tạ Trường Ninh.
Du ma ma chạy như bay trong, thở hổn hển :
“Phu nhân, xong ! Thế tử đánh ba mươi trượng, m.á.u me đầm đìa, khiêng về hầu phủ , chúng cần về ?”
Tạ Trường Ninh nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-truong-ninh-tai-sinh-phu-hau-nao-loan-roi/chuong-3-ba-muoi-truong-gay.html.]
Chỉ ba mươi trượng thôi ?
Người Thẩm Tri Tự va là một thiếu niên, hai chân ngựa dẫm nát, cả đời thể dậy nổi nữa.
Sao chỉ đánh ba mươi trượng? Ít nhất cũng năm mươi trượng mới đúng!
Kiếp , nàng từng đích dẫn thái y đến nhà đứa trẻ xin , còn hứa từ nay về cả nhà họ sẽ là trách nhiệm của nàng, khi mới cầu họ tha thứ.
Sáng nay, nàng cho đưa thái y tới , còn sai Du ma ma mang theo năm trăm lượng bạc đến, chỉ cầu duy nhất một điều: [tuyệt đối tha thứ cho Thẩm Tri Tự].
“Không về. Ta ở đây thêm chút nữa, ở cạnh mẫu .”
Du ma ma ngẩn , nghi ngờ nàng. Hôm nay chuyện gì ? Phu nhân như biến thành một khác .
Trước , chỉ cần các thiếu gia cô nương trầy xước chút thôi là phu nhân xót xa chịu nổi, hận thể chịu họ.
Giờ thế tử đánh ba mươi trượng, mà phu nhân dửng dưng?
Hay là bà rõ?
Bà nhắc một nữa.
Tạ Trường Ninh vẫn dửng dưng, phản ứng, sống c.h.ế.t của Thẩm Tri Tự thì liên quan gì đến nàng chứ?
Du ma ma: “…”
Bị dọa đến cứng họng luôn !
Lão phu nhân và Lâm phu nhân khi tin, lập tức đến gặp nàng, vốn định đến để an ủi nàng.
thấy nàng bình thản như chuyện gì, hai đều nghẹn lời.
Thôi , nàng vui là .
Còn những chuyện khác, việc mà bọn họ cần bận tâm.
Phủ Tĩnh An hầu.
Khi Thẩm Tri Tự đưa về, hôn mê bất tỉnh, lưng đánh đến m.á.u thịt lẫn lộn.
“Trời ơi, cháu trai ngoan của ơi! Đồ tiện nhân Tạ Trường Ninh , nó rốt cuộc ăn cái gì bụng ? Lại để của Hình Bộ đánh cháu thành thế . Ta tuyệt đối tha cho con đàn bà lòng lang sói đó!”
Tần thị nhào lên ôm Thẩm Tri Tự gào thảm thiết.
Tô Thanh Uyển định thôi, chỉ vội vàng gọi mời thái y.
Thẩm Tĩnh Vân :
“Mẫu thật quá đáng. Chỉ vì đại ca cãi bà vài câu mà bà nỡ sai đánh đại ca nông nỗi . Trái tim bà đúng là tàn nhẫn!”
Thẩm Tĩnh Thư tiếp lời:
“Tổ mẫu đúng. Từ nhỏ đến lớn, mẫu từng thương yêu chúng chút nào.”
Thẩm Tri Nghiễm lạnh:
“Đây là phong cách nhất quán của mẫu ? Bà chỉ nắm tất cả chúng trong lòng bàn tay. Còn chúng gì, quan trọng ?”
Thẩm Tri Châu thì phụng phịu:
“Giá mà chúng thể đổi một khác thì mấy!”
Ánh mắt Tần thị độc như tẩm thuốc:
“Đồ tiện nhân Tạ Trường Ninh , nó c.h.ế.t ở ? Mau gọi nó cút về đây gặp ngay!”
Quản gia vội cho mời Tạ Trường Ninh.
Không ngờ phái còn cửa phủ Quốc công.
“Ngươi gì cơ? Tạ Trường Ninh nó điên ? Tri Tự là con ruột của nó đấy! Sao nó thể chuyện cầm thú như hả?” Tần thị nghiến răng nghiến lợi, hận thể xông phủ Quốc công lôi Tạ Trường Ninh mà xé xác.
Thẩm Tri Nghiễm mặt mày lạnh tanh:
“Tỗ mẫu đừng tức giận, nếu ảnh hưởng thể thì . Dù mấy chúng còn dựa . Con sẽ đích đến phủ Quốc công hỏi xem, trong lòng mẫu còn chúng là con cái nữa .”