Mọi chật kín công đường.
Người mở đường xét xử vụ án , ai khác chính là Phó Chỉ.
Vừa thấy mấy quản sự , Tần thị lập tức hiểu rõ Tạ Trường Ninh đang định gì, con tiện nhân rõ ràng là bỏ tiền.
Nó dám ?
"Tạ Trường Ninh, ngươi gì hả? Tri Tự thương nặng đến thế, ngươi là nhân mẫu mà đến nó một cái cũng thèm, chẳng lẽ còn cho chúng chăm sóc nó ? Trên đời mẫu nhẫn tâm như ngươi chứ?"
Người mà bà thương yêu nhất chính là cháu đích tôn Thẫm Tri Tự, nghĩ đến thương tích nó là bà hận thể lột da tiện nhân Tạ Trường Ninh.
Tri Tự mới đỗ thám hoa, sắp bổ nhiệm quan, thế mà giờ chỉ đánh roi, ngay cả danh tiếng cũng vấy bẩn.
Nó rõ ràng là hủy hoại Tri Tự của bà.
"Mẫu , chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Mẫu chỉ cần trả bạc thì chuyện đó. Chúng con là con cái thì thôi cũng , nhưng tổ mẫu tuổi cao, là con dâu mà đối xử với bà như , đó là hiếu thuận ?"
Câu là đang mắng cô bất hiếu!
Mà lời thốt từ chính miệng nhị nhi tử của nàng!
Hắn đúng là đứa cháu ngoan của Tần thị, quả nhiên kế thừa đầy đủ bản lĩnh của bà , hễ ý là đem đạo hiếu đè ép khác.
Một kẻ thể tay sát hại mẫu ruột, mà cũng dám mở miệng chuyện đạo hiếu với nàng ?
Bốp!
Tạ Trường Ninh vung tay tát mạnh cho một cái, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt:
"Nói với về đạo hiếu? Ngươi xứng ? Ngươi là kẻ sách, mà dám ăn với mẫu ngươi thế ? Những thứ sách ngươi học, chẳng lẽ đều nhét bụng chó hết ?"
Chẳng lẽ chỉ họ mới đem đạo hiếu đè ép khác ?
"Mẫu ? Người đánh ?"
Thẩm Tri Nghiễn môi còn vương máu, ôm lấy gò má rát bỏng, thể tin nổi Tạ Trường Ninh.
Đây là đầu tiên trong đời, mẫu tay với .
Tất cả đều sững sờ. Cả hiện trường rơi tĩnh lặng.
"Ngươi là đồ bất hiếu, nên đánh ngươi ?"
So với cú tát , lời của Tạ Trường Ninh càng khiến đau đớn hơn.
"Mẫu ?"
Thẩm Tri Nghiễn trừng lớn mắt, sững sờ Tạ Trường Ninh, kìm mà lùi vài bước.
Hắn là sách.
Chẳng lẽ mẫu , hai chữ "bất hiếu" đối với một sách mà , chẳng khác nào là đang hủy hoại cả đời ?
Sao mẫu thể đối xử với như ?
"Mẫu , hận !"
Chưa kịp để ai lên tiếng, Thẩm Tri Nghiễn gầm lên, mắt đỏ bừng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, tức giận hét về phía Tạ Trường Ninh, bỏ chạy mà mặc kệ tất cả.
Ngay cả tiếng gọi của Tần thị, cũng đoái hoài.
Cuối cùng vẫn là Phó Chỉ sai chặn .
Tuy trong lòng Tạ Trường Ninh rõ rằng những đứa con của sớm mang mối hận với mẫu , nhưng khi tận tai câu , tim cô vẫn đau như cắt.
Cô chỉ là đang thấy đáng cho chính mà thôi.
"Ngươi dám đánh cháu , liều mạng với đồ độc phụ nhà ngươi!"
Tần thị lấy tinh thần, lập tức lao đến, giơ tay định tát mạnh mặt Tạ Trường Ninh.
Cộp! Cộp! Cộp!
Ngay lúc đó, tiếng phách gỗ xét xử vang lên dồn dập, cùng với giọng lạnh lùng, dửng dưng của Phó Chỉ: "Trật tự!"
"Ta là mẫu, dạy dỗ con chẳng là chuyện đương nhiên ? Giống như mẫu ngày cũng thường xuyên dạy dỗ như , chẳng lẽ sai ?" Tạ Trường Ninh nhanh tay giữ chặt cổ tay Tần thị, ánh mắt bình tĩnh chứa đầy sự kiên quyết.
Nàng suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng cũng hiểu vì đám nhi tử cùng nhi nữ của biến thành như ngày hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-truong-ninh-tai-sinh-phu-hau-nao-loan-roi/chuong-5-tu-tay-xe-toac-tam-man-che-xau-ho.html.]
Từng đứa, từng đứa một, hận cô thấu xương.
Chẳng là bởi vì mỗi cô nghiêm khắc dạy bảo bọn chúng, Tần thị đều sẽ xuất hiện, đóng vai bà hiền lành mặt che chở ?
Thêm đó, bà ngày ngày đổ thêm dầu lửa, lâu ngày thành thói, con cái đương nhiên sẽ cảm thấy mẫu như cô chính là .
Kiếp , khi Tần thị liệt giường, thể cử động, chỉ còn cái miệng là hoạt động . Cô dốc lòng dốc sức chăm sóc bà , mà chẳng những cảm kích, ngược bà còn năm bảy lượt ly gián nàng cùng các con.
Kiếp , cô Tần thị trả giá. Từng món từng món, sót thứ gì.
Tần thị nghẹn lời.
Nếu bà Tạ Trường Ninh sai, thì lấy phận trưởng bối mà áp chế nàng nữa? nếu bà đúng, chẳng việc Tạ Trường Ninh đánh cháu của bà là lẽ đương nhiên?
"Đây là công đường, việc nhà thì về nhà mà giải quyết. Bây giờ hãy rõ ràng , ai sẽ trả bạc ?" Phó Chỉ lên tiếng, ngữ khí công chính, thiên vị ai.
"Nó quản lý nội vụ trong phủ, dĩ nhiên là nó trả!" Tần thị đáp một cách hùng hồn, đầy khí thế.
"Những năm qua đúng là con quản lý chi tiêu trong phủ, nhưng e là mẫu quên mất, khi giao phủ cho con, sổ sách công chỉ còn vỏn vẹn ba trăm lượng bạc, vài cửa tiệm ăn lụn bại, cùng hai trang trại nhỏ ở ngoại thành. Hai trang trại , gộp ngoài mấy quả núi hoang thì chỉ hơn mười mẫu ruộng cằn cỗi, còn đều âm thầm chuyển sang danh nghĩa của bản , biến thành tư sản riêng."
Cả phủ Tĩnh An Hầu kéo đến công đường náo loạn.
Màn kịch đầy kịch tính lập tức thu hút ít dân kéo tới xem.
Ngay khi lời của Tạ Trường Ninh vang lên, ánh mắt của dân chúng về phía Tần thị liền đổi .
Cái gì? Đường đường là phủ Tĩnh An Hầu mà nghèo đến mức , thậm chí còn thua cả một nhà giàu bình thường?
Dù phủ Tĩnh An Hầu sa sút thật, thì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nghèo túng tới mức ?
là nghèo một cách...cao quý thanh khiết?
Ngay cả đám Thẩm Tri Nghiễn cũng sững sờ tại chỗ.
Tần thị nổi trận lôi đình, quát lớn:
"Câm miệng cho ! Số bạc tháng , hôm nay ứng cho ngươi, đợi về phủ thì ngươi trả đầy đủ cho !"
Chuyện như mà cũng dám ?
Giờ phút , Tần thị chỉ rời khỏi nơi đây càng sớm càng .
Tạ Trường Ninh cố tình cho bà toại nguyện:
"Mẫu hẳn là quên, suốt hai mươi ba năm, từ ăn, uống, cho đến khoản chi tiêu trong phủ, tất cả đều dùng từ hồi môn của . Nói cách khác, cả phủ Tĩnh An Hầu là do một nuôi sống.”
Đây chính là chuyện mà Tần thị kiêng kỵ nhất.
Vừa hiền đức chiếm hết lợi ích, ăn cướp la làng. Mặt ngoài là giao tất cả gia sản cho Tạ Trường Ninh quản gia, nhưng thực chất là ăn bám của hồi môn của con dâu.
Hôm nay, Tạ Trường Ninh tự tay xé toạc tấm màn che hổ đó, để tất cả rõ bản chất thật sự của bà là thế nào.
Cả công đường náo loạn, vang lên từng trận xôn xao.
"Cái gì? Thiên Địa ơi, quá sức chấn động!"
"Đường đường là phủ Tĩnh An Hầu mà ăn bám hồi môn của con dâu? Không nhục là gì !
"Chỉ loại vô năng nhất mới nghĩ cách vắt kiệt hồi môn của con dâu, thật thì c.h.ế.t đói cũng cái chuyện đê tiện đó ."
" ! Nhà còn sĩ diện, chứ như một , bề ngoài thì bóng bẩy sang trọng, nhưng bên trong cái loại chuyện... thật là mặt dày ai bằng!"
Tần thị giận đến mức mặt tái xanh, tức đến tối tăm mặt mũi. Vừa chỉ chỏ về hướng đám đông đang vây xem, la hét:
"Các ngươi... Các ngươi đều ngậm miệng cho ! Không như ! Căn bản như !"
Bà chỉ Tạ Trường Ninh, rít lên:
"Là nó bậy, cố ý bôi nhọ phủ Hầu!"
Thẩm Tri Châu đỡ lấy bà , trừng mắt Tạ Trường Ninh, trách móc:
"Dù mẫu giận cỡ nào, cũng nên đối xử với tổ mẫu như . Làm con dâu thì hiếu kính, đó là lẽ đương nhiên. Hà tất cứ bám riết mấy chuyện vặt vãnh buông?"
" đấy! Gì mà nuôi cả phủ Hầu, vớ vẩn! Chúng con tin lời tổ mẫu. Mẫu mấy lời bây giờ gì?" Thẩm Tĩnh Vân , vẻ mặt đầy hổ.
Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tĩnh Thư tuy mở lời, nhưng ánh mắt đều chứa đầy oán hận.
Rõ ràng là... ai tin nàng cả.
Tạ Trường Ninh sớm đoán tình hình .
"Ta mang theo sổ sách. Mọi khoản chi tiêu trong những năm qua đều ghi rõ từng đồng một. Kính xin đại nhân kiểm tra."
Nếu quyết định tính sổ, thì thể thiếu bằng chứng cụ thể?