TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, PHỦ HẦU NÁO LOẠN RỒI!!!

Chương 10: Thật có chuyện tốt như vậy sao?

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuyệt thực?

Không chịu uống thuốc?

Lại còn chuyện như  ???

Thật là hợp ý nàng.

Hôm nay đúng là chuyện gì cũng thuận lòng.

Tạ Trường Ninh từ tốn ăn hết thìa yến cuối cùng, đưa bát cho Du ma ma, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng, như thể thấy lời của hai .

Biểu cảm đau lòng, lo lắng, bất an mà Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư thấy gương mặt nàng, chẳng lấy một chút.

"Mẫu ? Người..." Hai tỷ   thể tin nổi, gương mặt đầy vẻ hoang mang.

Tại mẫu trở nên nhẫn tâm như ? Ngay cả sống c.h.ế.t của đại ca cũng thèm quan tâm ?

Đại ca là mẫu  thương yêu nhất cơ mà.

"Lời của thế tử các ngươi cũng đấy? Lập tức truyền xuống, từ hôm nay  cần mang thức ăn  thuốc thang gì nữa. Dù đưa qua cũng là lãng phí."

Kiếp , Tạ Trường Ninh gửi gắm tất cả hy vọng các con , mong chúng  thể rạng danh tổ tiên, để nàng về già hưởng phúc.

Kết quả thì ?

Chúng chớp mắt lấy một cái mà siết cổ g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu ruột .

Giờ nàng còn  quan tâm sống c.h.ế.t của chúng ?

Chết một đứa nhiều, c.h.ế.t hai đứa cũng chẳng ít hơn. Chết cả năm thì... cũng chỉ thôi.

"Mẫu , trở nên như ? Chỉ vì đại ca Hàn Lâm Viện mà lấy mạng ? Người thật quá độc ác."  Thẩm Tĩnh Vân tròn mắt đầy bàng hoàng.

"Mẫu , khiến đại ca đánh ba mươi trượng, còn chiếm hết tài sản của tổ mẫu, còn độc chiếm cả Hầu phủ. Như vẫn đủ ? Chẳng lẽ dồn tất cả chúng chỗ c.h.ế.t mới cam lòng?" Thẩm Tĩnh Thư mắt đỏ hoe, lớn tiếng gào lên.

"Quỳ xuống!" Nhìn hai đứa nhi nữ, Tạ Trường Ninh chỉ thấy vô cùng chán ghét, tâm trạng đang cũng vì xuống dốc.

Hai kẻ  chỉ trừng mắt tức giận, cứng cổ im, rõ ràng chẳng hề ý định quỳ.

"Ta mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng các ngươi, đây là cách các ngươi đối xử với mẫu  ? Mở miệng là chỉ trích, con nhà danh môn khuê tú nào ăn như các ngươi? Đây là cái hiếu của các ngươi dành cho mẫu   ? là bất hiếu."

Tạ Trường Ninh giờ đây cũng đem đạo hiếu mà dạy .

Chẳng lẽ chỉ chúng mới dùng đạo hiếu để ép nàng thôi ?

Thẩm Tĩnh Vân mắt mở to kinh hãi, tay siết chặt khăn tay. Mẫu thể nàng như ?

Nàng đang trong thời gian đàm hôn luận gả mà.

Nếu tiếng bất hiếu truyền ngoài, dù Văn Cảnh ca ca thích nàng đến mấy, thì Trưởng công chúa cũng tuyệt đối cho phép nàng bước chân phủ.

Mẫu rõ ràng là hủy hoại nàng.

"Nữ nhi , xin mẫu tha thứ."  Nàng lập tức quỳ rạp xuống đất.

Thẩm Tĩnh Thư liếc nàng một cái đầy bất mãn: "Tứ tỷ đừng sợ bà , lập tức tìm tổ mẫu đến chống lưng cho chúng ."

Nghĩ thế, nàng xoay định bỏ .

"Tĩnh Thư! Không thấy mẫu ? Còn mau quỳ xuống!"

Chỉ một chữ "bất hiếu" của mẫu , cũng đủ để hủy hoại danh tiếng của các nàng.

Dù tổ mẫu đến, thì  ích gì?

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Tĩnh Vân mới thế nào là sợ hãi.

Mẫu đầu tiên với nàng những lời nặng nề đến thế.

Thẩm Tĩnh Thư do dự một chút, cuối cùng cũng miễn cưỡng quỳ xuống bên cạnh Thẩm Tĩnh Vân, phồng má, tức tối trừng mắt Tạ Trường Ninh:

"Mẫu , con thích nữa!"

Nàng thật sự hiểu, tại mẫu phạt họ?

Những gì nàng và Tứ tỷ đều là sự thật, họ sai điều gì?

Tạ Trường Ninh chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Một đám con bất hiếu g.i.ế.c cả mẫu  ruột,  chướng mắt cũng thôi.

"Các ngươi cũng định tuyệt thực ? Ta tiện thể sai dừng luôn cả phần cơm nước của các ngươi." Nàng tiếp.

Câu khiến Thẩm Tĩnh Vân đỏ cả vành mắt, trong lòng chua xót đến cực độ.

Thẩm Tĩnh Thư cũng chẳng khá hơn chút nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-truong-ninh-tai-sinh-phu-hau-nao-loan-roi/chuong-10-that-co-chuyen-tot-nhu-vay-sao.html.]

Hai bỗng đồng thời dâng lên một cảm giác, rằng mẫu cần họ nữa ?

Ý nghĩ đó khiến họ khỏi hoảng sợ.

nhanh, họ tự trấn an . Không thể nào. Dù họ cũng là nhi nữ ruột của mẫu , điều đó suốt đời sẽ đổi.

Họ chỉ  tỏ cứng rắn một , nhưng từ trong ánh mắt mẫu , họ thấy rõ rằng nàng thật sự nghiêm túc .

Nào dám mở miệng đòi tuyệt thực nữa chứ?

Thấy hai ngoan ngoãn quỳ xuống, Tạ Trường Ninh mới nguôi giận đôi chút.

Biết sợ là . Đây là đầu, nhưng tuyệt đối sẽ cuối.

Về , e là vẫn còn dài...

---

"Tạ Trường Ninh, đồ đàn bà lòng lang sói , cút đây cho !"

Tiếng quát tháo chua ngoa của Thẩm Lan Nguyệt vang lên, hùng hổ xông thẳng .

Choang!

Tạ Trường Ninh hề đổi sắc mặt, chỉ lạnh lùng giơ tay hất văng chén bàn.

Chén rơi trúng ngay chân Thẩm Lan Nguyệt, vỡ tan tành thành từng mảnh.

Nước b.ắ.n tung tóe ướt cả .

Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư dọa đến giật nảy .

Mẫu bây giờ... dữ dằn đến mức ?

Người đến là cô cô mà nàng dám ?

Thật nực .

Họ chỉ thấy mẫu đập vỡ chén , cố tình ngơ việc Thẩm Lan Nguyệt xông mắng xối xả.

"Tạ Trường Ninh, ngươi dám đối xử với như ? Ngươi điên ?" Thẩm Lan Nguyệt giận đến mức nhảy dựng lên, miệng mở to la hét như những đà bà chợ cá, chẳng còn tí phong thái nào của một phu nhân bá tước.

Tạ Trường Ninh vẫn giữ vẻ điềm đạm, từ đầu đến cuối mặt đổi sắc:

"Không ngươi đang lấy phận gì, mà dám mắng như thế?"

Không cho Thẩm Lan Nguyệt cơ hội mở miệng, nàng tiếp lời:

"Nếu ngươi lấy phận phu nhân Vĩnh Ninh bá phủ mà đến đây, thì chính là kẻ vô lễ với kẻ . Ai bảo là Hầu phu nhân, cao hơn ngươi một bậc."

"Còn nếu ngươi lấy phận em chồng mà đến, ăn như với , tẩu tẩu , thì chính là bất kính, bất hiếu."

Thẩm Lan Nguyệt nghẹn họng.

Từ bao giờ đồ tiện nhân giỏi cãi lý đến thế?

tức tối trừng mắt Tạ Trường Ninh:

"Ngươi mà cũng dám chuyện hiếu đạo với ? Có nàng dâu nào dám chiếm đoạt tài sản riêng của chồng như ngươi ? Đây rõ ràng là tội bất hiếu."

Tạ Trường Ninh đời nào chịu nhận cái nồi :

"Đợi đến khi ngươi dùng của hồi môn của để nuôi sống cả Bá phủ hai mươi năm, hẵng đến chuyện đạo lý với ."

Nàng sang:

“Du ma ma, mau truyền tin đến Lão phu nhân Bá phủ, rằng Bá phu nhân tâm địa lương thiện, nguyện lấy của hồi môn của nuôi sống phủ hai mươi năm, thiếu một ngày cũng ."

Vĩnh Ninh Bá phủ cũng một lão phu nhân già chèn ép đầu .

Dù Thẩm Lan Nguyệt lên ghế phu nhân bá tước, cuộc sống của bà vẫn chẳng dễ dàng gì.

"Lão nô lập tức ngay." Du ma ma phối hợp vô cùng ăn ý, xong liền rời .

"Ngươi cho ! Ai dùng hồi môn của để nuôi sống phủ Vĩnh Ninh hả?"

Đầu óc bà lừa đá, hồi môn là tài sản riêng của bà , ngay cả tên phu quân chết tiệt  cũng quyền đụng tới.

"Ồ, thì phu nhân nhà Vĩnh Ninh đồng ý. Vậy ngươi lấy tư cách gì mà ?"

Tạ Trường Ninh chẳng thèm che giấu sự châm chọc trong lời .

"..."

Thẩm Lan Nguyệt há miệng mấy , nhưng cứng họng câu nào.

"Hôm nay dân cả Thịnh Kinh đều tận mắt chứng kiến, nếu  thật sự ý đồ tính toán tài sản riêng của chồng, e là sớm nước miếng của đời dìm c.h.ế.t , đến lượt ngươi ở đây lên tiếng dạy đời."

Tạ Trường Ninh dừng một chút, tiếp:

"Đã , nếu phu nhân nhà Vĩnh Ninh coi thường đến thế, chắc hẳn cũng chẳng thiếu gì mấy món đồ  từng tặng nhỉ?

Làm phiền ngươi mang trả hết từng món một, thiếu món nào.”

"Nếu để ngoài , e là sẽ tránh khỏi lời tiếng ."

"Dù thì việc thường xuyên về nhà đẻ, qua nhà chị dâu kiếm chác, cũng chẳng chuyện gì đáng khen."

Bạn cần đăng nhập để bình luận