TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, PHỦ HẦU NÁO LOẠN RỒI!!!

Chương 4: Cả nhà tề tựu đông đủ

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì tức giận, Thẩm Tri Nghiễn xông thẳng đến phủ Quốc công, đập cửa la hét đòi gặp Tạ Trường Ninh.

Hạ nhân hé cửa trả lời vẫn duy nhất một câu như cũ:  "Nhị công tử xin về! Cô gia thể khỏe, nghỉ ngơi ."

"Đại ca thương nặng như thế, vẫn còn tỉnh , là mẫu,   thể ngủ yên chứ? Chẳng lẽ lương tâm   chó ăn mất ? Trên đời mẫu  nào như ? Đi với , nếu còn chịu mặt, đừng trách những đứa con như bọn nhận mẫu nữa!"

Thẩm Tri Nghiễn giận dữ gào lên.

Một lời thốt , thật sự quá nặng nề.

Gia nhân  dám tự ý quyết định, đành cắn răng bẩm báo với Tạ Trường Ninh.

Nghe xong, Tạ Trường Ninh bật : "Bảo cút về! Nếu còn dám ở đây quấy rối, thì đừng trách Tạ gia khách khí với , cứ đánh một trận cho nhớ đời, hoặc cứ báo quan , để xem còn la lối ."

Bọn chúng  từng thực lòng xem nàng là mẫu  ? Vừa , nàng cũng chẳng nhận mấy đứa con bất hiếu nữa.

Sau khi hạ nhân báo , Thẩm Tri Nghiễn nắm chặt hai tay thành nắm đấm, tròng mắt như bốc lên lửa giận: "Thật là giỏi, đến con cái cũng mặc kệ. Bảo với bà , bản lĩnh thì đừng bao giờ về Hầu phủ!" Ném câu phũ phàng, cũng chẳng thèm giả vờ gọi thêm tiếng mẫu nào nữa, lời  cay độc mất sự cung kính giả tạo, phất tay áo bỏ .

Tạ Trường Ninh chẳng buồn bận tâm. Nàng sang bộ quần áo gọn gàng, mở chiếc rương dường như lãng quên nơi góc nhỏ, cầm lấy cây roi nàng cất từ lúc thành , bắt đầu luyện võ trong sân. Nàng vốn là trưởng nữ xuất nhà võ tướng. Từ năm ba tuổi, cha  dạy nàng dùng roi, luyện suốt mười mấy năm, cây roi cùng nàng lớn lên, cũng xem như một phần của chính bản nàng.

Chỉ tiếc là khi gả  Tần gia, Tần gia  đều thích cảnh nàng múa đao lộng kiếm, cả phu quân yểu mệnh của nàng cũng . Ban đầu nàng còn lén lúc luyện tập, nhưng khi sinh con, nàng một lòng vì con sớm tối, cả thời gian chăm lo cho bản cũng , thời gian luyện võ công, vì thế cây roi cũng lặng lẽ tạm cất trong hộp. Một như , tạm cất hơn hai mươi năm. Kiếp , cho đến khi nàng nhắm mắt, cây roi vẫn trong hộp nhỏ, một chạm đến.May mà bây giờ tuy lạ tay, nhưng chỉ cần chăm chỉ luyện tập, tự bảo vệ thành vấn đề.

Lần , nàng sẽ tự tay nắm lấy vận mệnh của chính .

Nàng vẫn luôn suy nghĩ một việc: cho dù nàng cứu đại ca, thì chỉ cần Tứ hoàng tử lên ngôi, phủ Quốc công cũng khó tránh khỏi kết cục diệt môn.Nàng lấy mạng Tứ hoàng tử, để tế linh hồn những c.h.ế.t thảm trong kiếp .Tự nhiên, nàng cũng sẽ buông tha cho những nghịch tử, nghịch nữ .

....

Thái y đến khám cho Thẩm Tri Tự, tuy tổn thương đến xương cốt, nhưng cũng đủ khiến đau đớn khổ sở, ít nhất bẹp giường nửa tháng, chịu đựng nỗi đau da thịt rách toạc.

"Tạ Trường Ninh ? Sao về cùng con?" Thấy Thẩm Tri Nghiễn về một , Tần thị nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Những khác cũng đồng loạt về phía Thẩm Tri Nghiễn.

Ánh mắt đầy oán hận: "Ngay cả , bà  cũng thèm gặp. Xem là thật sự quyết tâm, ép đại ca theo sắp đặt của bà , đến Hàn Lâm Viện nhậm chức, giống hệt như  ép   thi khoa cử, tất cả theo những điều bà thì mới hài lòng."

Tần thị đập bàn một cái: "Thật tưởng rằng nó thì chúng sống nổi ? Đã chịu mặt, thì cứ để nó ở mãi trong phủ Quốc công, Hầu phủ cần đàn bà chua ngoa như nó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-truong-ninh-tai-sinh-phu-hau-nao-loan-roi/chuong-4-ca-nha-te-tuu-dong-du.html.]

Thẩm Tri Tự khẽ mở mắt, lúc thấy những lời , vẻ mặt hiện lên sự dữ tợn: "Bà  điều khiển  suốt hơn hai mươi năm trời, như vẫn đủ ? Lần ,  nhất định thoát khỏi sự khống chế của bà . Bà nuốn Hàn Lâm Viện, nhất định Hộ Bộ, nhất định theo ý của bà ." Thật thì đến Hàn Lâm Viện cũng chẳng gì to tát, nhưng  chỉ đơn giản là để nàng  toại nguyện.

"Tổ mẫu sẽ giúp con." Tần thị ân cần an ủi Thẩm Tri Tự, ánh mắt cụp xuống, che giấu nụ lạnh nơi đáy mắt.

"Mấy ngày tới, ai trong các con phép đến phủ Quốc công. Ta xem thử nó còn mặt mũi nào về nữa !"

Tần thị chỉ một con trai, là kẻ yểu mệnh, chẵng những c.h.ế.t sớm mà còn c.h.ế.t một cách oan uổng. Nếu để Tạ Trường Ninh và đám con trai con gái hòa thuận với , thì phủ Hầu còn chỗ cho bà  ? May mắn , lòng mấy đứa nhỏ đều hướng về bà .

"Tổ mẫu yên tâm, chúng  chẳng cần mẫu  như ." tiếng đồng thanh từ năm đứa cháu ngoan khiến Tần thị rộ lên khoái cảm trong lòng.

Tần thị vốn định để mặc cho Tạ Trường Ninh vài ngày, nào ngờ sáng hôm , quản sự từ các cửa hàng lũ lượt kéo đến, hoa mỹ là đến thanh toán sổ sách,  thẳng là đến để đòi nợ. Mà loại gia đình như họ, xưa nay ngoài đều mang theo bạc. Dù là đến tửu lâu, tiệm trang sức các cửa hàng khác, chỉ cần ký tên là . Đến ngày hẹn, sẽ quản sự đến tận phủ thu tiền. Trước mắt là cả chồng chất sổ nợ, tổng cộng hơn năm nghìn lượng bạc, sắc mặt Tần thị đen như đáy nồi, mà đáy nồi e là nồi bình thường, là nồi trăm năm tuổi nấu cho cả kinh thành ăn thì đáy mới đen như

Sau một hình như trời tròng, bà mới sực nhớ bấy lâu nay đều là Tạ Trường Ninh quản gia, những khoản chi tiêu do nàng trả! Vì thế bà lập tức sai đuổi hết đám quản sự sang phủ Quốc công.

Tạ Trường Ninh sớm căn dặn bên ngoài, tiền của Hầu phủ thì liên quan đến Quốc Công phủ. Ai gây nợ thì đó trả, nào chuyện Quốc Công phủ gánh nợ ?

Khi nàng gả phủ Tĩnh An Hầu, cái phủ chẳng khác gì cái vỏ rỗng. Kiếp , nàng dùng cả hồi môn để nuôi sống bọn họ một đời, cho họ ăn ngon mặc , mà một chút ơn nghĩa cũng , họ còn ảo tưởng rằng tất cả là lẽ dĩ nhiên, rằng nghĩa vụ của nàng là bỏ hết tất cả để chăm lo cho phủ Hầu. Lần đúng dịp, nàng sẽ tính toán rạch ròi từng khoản với bọn họ.

Các quản sự thậm chí còn gặp mặt Tạ Trường Ninh, đuổi thẳng. Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ mặt mày rầu rĩ phủ Hầu đòi tiền.

Tần thị tức đến mức ngửa đầu suýt ngã ngửa, nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân Tạ Trường Ninh , nó dám bắt trả đống nợ ? Đừng hòng!"

sai đuổi mấy quản sự  sang phủ Quốc công nữa, còn lén dặn dò rằng nếu đòi thì cứ ầm lên cửa phủ Quốc công. Tạ Trường Ninh là sĩ diện, bà tin nàng sợ mất mặt.

Các quản sự cuối cùng cũng phát hiện , phủ Hầu tiền, lấy bạc, chỉ thể tìm đến Hầu phu nhân thôi. Sau khi mách nước, bọn họ trực tiếp loạn cửa phủ Quốc công, miệng ngừng gào to đòi Tạ Trường Ninh trả tiền.

Dân chúng ngang qua đều dừng vây xem.

Tạ Trường Ninh sớm đoán Tần thị sẽ giở trò , nên cũng chuẩn sẵn kế sách từ .

Đám quản sự còn kịp loạn bao lâu, của Hình bộ đến, mời bộ về nha môn.

Nợ thì trả, đó là đạo lý hiển nhiên, bọn họ thật hiểu  bắt?

Chưa tới nửa canh giờ, quan sai  Hình bộ đến mời Tạ Trường Ninh.

Lão phu nhân và Lâm thị rõ nàng định gì, dò hỏi thì nàng  nhẹ, bảo: "Mẫu và tẩu tẩu yên tâm, tính toán."

Tần thị thì vẫn cho bám sát phủ Quốc công để theo dõi tình hình. Vừa tin , bà rạng rỡ như mở cờ trong bụng: "Muốn đấu với ? Tạ Trường Ninh ngươi còn non lắm!" chẳng bao lâu, bởi vì ngay đó, từ Hình bộ cũng đến mời cả bà , đám  Thẩm Tri Nghiễn cũng đưa theo.

Ngoại trừ Thẩm Tri Tự  thể rời giường, cả nhà đều “mời” đến nha môn đầy đủ, tề tề tựu tựu thiếu một ai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận