TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, PHỦ HẦU NÁO LOẠN RỒI!!!

Chương 11: Chỉ là thấy đáng tiếc

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Du ma ma bước lên, đưa cho Thẩm Lan Nguyệt một bản danh sách dày đặc chi chít chữ. Thật thì bà sớm ưa nổi vị phu nhân Bá phủ .

Làm gì ai như bà ?

Dựa sự sủng ái của lão phu nhân, hễ thấy thứ gì mắt liền mở miệng xin phu nhân. Nếu phu nhân mặt, bà liền tự tay lấy luôn.

Nói cho thì là "xin", thì chính là trộm.

Danh sách đủ thứ: lụa là gấm vóc, cổ vật thư họa, vàng bạc ngọc khí, cả đồ trang trí san hô quý hiếm,... tất cả đều là đồ cưới của phu nhân. Gộp ít nhất cũng đến năm vạn lượng bạc.

Chỉ đó cũng đủ thấy vị Bá phu nhân tham lam đến mức nào.

"Mượn tạm cái gì chứ? Mấy thứ chẳng ngươi tặng cho ? Đã là đồ cho , thì  lý gì mà đòi ? Tạ Trường Ninh, ngươi cũng thật là vô liêm sỉ." Thẩm Lan Nguyệt tức đến run cả .

Bất kể những thứ đó đến tay bà bằng cách nào.

Chỉ cần tay bà, thì chính là của bà.

Bảo bà trả ? Nằm mơ !

Nói dứt câu, bà đầu định bỏ .

"Ha, tặng ngươi?" Tạ Trường Ninh lạnh.

 "Bá phu nhân nếu trả cũng . Lão phu nhân Bá phủ là hiểu chuyện. Du ma ma, mang bản danh sách , đến Bá phủ một chuyến."

Du ma ma đáp: "Vâng, thưa phu nhân." Trong lòng  vui sướng đến mức nhảy lên.

Tạ Trường Ninh khẽ thở dài: "Chỉ là cảm thấy tiếc cho đứa nhỏ Hồng Thịnh ... thật sự là một đứa trẻ ngoan..."

Nàng chỉ bâng quơ như thế, ngừng .

Quả nhiên, Thẩm Lan Nguyệt lập tức khựng bước, gương mặt tức giận đến phát run, đầu gào lên: "Tạ Trường Ninh, ngươi dám?"

Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư ngoan ngoãn quỳ đất, dám thở mạnh lấy một cái.

Ai mà , tiểu cô cô chính là tâm can bảo bối của tổ mẫu. Mẫu họ rốt cuộc thế ? Dám khiêu khích cả Thái tuế?

Tạ Trường Ninh vẫn bình thản như thường: "Bá phu nhân tự rõ nhất, bao nhiêu thứ là ngươi chẳng chẳng rằng, tự tiện lấy từ chỗ . Giờ chỉ lấy những gì thuộc về , lẽ trời lẽ đất thôi, ?"

"Nếu ngươi  trả, cũng chẳng . Cùng lắm đến Hình bộ thêm nữa, chuyện nhỏ thôi." 

Không cần e dè cái , cần nể mặt cái , cảm giác ... thật tuyệt.

Nàng thể chẳng cần kiêng dè ai cả, còn Thẩm Lan Nguyệt, bà như . Bà thể hủy hoại tương lai của Hồng Thịnh.

"Được! Ta trả! Trả hết cho ngươi! Tạ Trường Ninh, ngươi đừng hối hận đấy!"

Thẩm Lan Nguyệt lúc như một con gà mái chiến bại, ủ rũ cụp cánh.

Hối hận ?

Tạ Trường Ninh bật .

Nàng thật hối hận đấy.

Hối hận vì bản tỉnh ngộ quá muộn.

Du ma ma theo chân Thẩm Lan Nguyệt về Bá phủ lấy đồ đạc, Tạ Trường Ninh còn cố ý sai hai thị vệ theo bảo vệ.

Quả như dự đoán, Thẩm Lan Nguyệt cũng dám giở trò.

Trừ khi bà màng đến tương lai của đứa con trai cưng nữa.

Chỉ đáng tiếc là,  nhiều món đồ Thẩm Lan Nguyệt mang tặng khác, chắc chắn là đòi hết. cũng chẳng , trong danh sách ghi rõ ràng giá trị từng món, cứ bắt bà bồi thường theo giá là .

"Mẫu , sợ chọc giận tổ mẫu ?"

"Người cứ chờ mà hứng lấy cơn giận của tổ mẫu ." Sau khi Thẩm Lan Nguyệt rời , Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư mới dám lên tiếng.

Tạ Trường Ninh chỉ liếc mắt một cái. "Quỳ cho ngay ngắn !"

Trong mắt nàng tràn đầy châm biếm, bọn họ vẻ vẫn hiểu một chuyện quan trọng.

Giờ đây, ai mới là chủ nhân của Hầu phủ ?

Cho dù Tần thị , thì ?

Cho dù hài lòng, bà cũng chỉ thể nhịn mà nuốt xuống.

Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư lập tức dựng thẳng lưng, ngoan ngoãn quỳ đúng tư thế.

Mới quỳ một chén , cả hai tê chân chịu nổi, liếc mắt , thầm cầu mong tổ mẫu mau chóng đến giải cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-truong-ninh-tai-sinh-phu-hau-nao-loan-roi/chuong-11-chi-la-thay-dang-tiec.html.]

Tiểu cô cô cũng thật là, chẳng lẽ nãy thấy bọn họ ? Sao xin hộ lấy một câu?

Chờ một chút nữa thôi, chỉ cần tổ mẫu đến, nhất định sẽ cứu.

Tiếc , họ sắp thất vọng .

Tin chẳng thể giấu nổi Tần thị.

"Giỏi lắm! Tạ Trường Ninh! Chẳng qua Lan Nguyệt chỉ lấy chút đồ từ chỗ nó thôi mà, ai tẩu tẩu  chẳng tìm cách lấy lòng tiểu cô? Còn may là Lan Nguyệt nó rộng lượng, chẳng chê mấy thứ tầm thường , mà nó còn dám vác mặt đòi ?" Tần thị nổi trận lôi đình, bật dậy định đến chất vấn Tạ Trường Ninh.

"Lão phu nhân xin hãy suy xét kỹ. Hôm nay ầm ĩ một trận, dân chúng Thịnh Kinh sẽ đồn đoán những gì. Chuyện còn liên quan đến tương lai của Hồng Thịnh thiếu gia, tuyệt đối thể hành động hấp tấp. Thế tử cũng dặn , theo lão nô thấy, phu nhân chẳng qua là con ve sầu cuối thu, chẳng nhảy nhót bao lâu nữa ."

"Phu nhân tuy phạt tứ cô nương và ngũ cô nương, nhưng lão phu nhân cứ chờ mà xem, đến nửa canh giờ, đảm bảo là  sẽ mềm lòng thôi. Điều cần bây giờ là lo lấy Hầu phủ và mấy thứ đoạt ." Hoàng ma ma khuyên hết lời, cuối cùng cũng Tần thị nguôi ngoai.

 

Tỷ  Thẩm Tĩnh Vân, Thẩm Tĩnh Thư thì cứ đợi mãi, đợi đến lúc Du ma ma Bá phủ trở về, tiếp tục đợi thêm, vẫn chẳng thấy bóng dáng tổ mẫu .

Đa phần đồ đạc đều còn trong tay Thẩm Lan Nguyệt. Bà chỉ trả một phần nhỏ, phần còn dùng bạc để bù, tổng cộng ba vạn lượng bạc.

Tạ Trường Ninh cất kỹ mấy tờ ngân phiếu, trong mắt chợt lóe lên tia u ám khi nghĩ đến Thẩm Lan Nguyệt.

Hai nhà Tạ - Thẩm vốn là thế giao, nàng và Thẩm Văn Viễn đính hôn từ nhỏ, khi mới thành , cả hai vẫn coi như tôn trọng lẫn .

Thế nhưng từ khi nàng mang thai, thứ liền đổi.

Tần thị sợ nhi tử  vì nương tử mà xa lánh mẫu, liền lấy lý do "giúp đỡ nàng" mà nhét cho Thẩm Văn Viễn hai thị .

Về , Thẩm Lan Nguyệt cũng bắt chước, chọn thêm cho vài nữa.

Thế vẫn đủ, bà còn ngừng ly gián, xúi giục đám sói con vô ơn .

Kiếp , nàng nhất định khiến Thẩm Lan Nguyệt bại danh liệt.

Kiếp , nàng vô tình một bí mật từ miệng Tần thị.

Thứ mà Thẩm Lan Nguyệt luôn lấy tự hào nhất, đứa con trai Tưởng Hồng Thịnh ... Ai thể ngờ... nó căn bản cốt nhục nhà họ Tưởng...

Tạ Trường Ninh cúi , ghé sát tai Du ma ma, thì thầm mấy câu.

Ánh mắt Du ma ma thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát , bà liền sáng bừng cả mặt.

Chưa quỳ đủ một canh giờ, Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư bắt đầu nhận sai, mềm mỏng van xin.

mặc kệ họ van xin thế nào, Tạ Trường Ninh cũng hề phản ứng, đừng đến việc mềm lòng.

Chẳng bọn chúng luôn cho rằng, mẫu  như nàng thật tệ ?

Vậy thì hôm nay, cô sẽ để họ thế nào mới gọi là lạnh lùng vô tình thật sự.

Thấy cầu xin vô ích, bọn chúng bắt đầu giở trò, giả vờ ngất xỉu.

khi bạn quan tâm đến ai đó, thì cho dù họ treo cổ mặt bạn, bạn cũng sẽ cảm thấy… họ đang đu xích đu mà thôi. Quả thật chính là cảm giác .

Một thùng nước lạnh dội thẳng xuống.

Thẩm Tĩnh Vân và Thẩm Tĩnh Thư dội cho ướt sũng, liền  dám giở trò gì nữa.

Còn ?

Trong lòng họ chắc chắn hận Tạ Trường Ninh thấu xương.

vấn đề là, nàng  quan tâm.

Một chút cũng .

Đợi đến khi họ quỳ đủ hai canh giờ, Tạ Trường Ninh mới thản nhiên bảo họ lui xuống.

Kết thúc dễ ?

Chưa .

Nàng còn phạt họ mỗi chép "Hiếu kinh" năm mươi , sáng sớm mai giao nộp cho nàng kiểm tra.

Đến khi họ lê lết về đến phòng, trời tối mịt.

Hai chân nam đá chân chiêu, thì ướt sũng, mệt đau, tất nhiên chẳng còn tâm trí mà lo cho Thẩm Tri Tự nữa.

---

Bên , Thẩm Tri Tự vẫn đang thấp thỏm chờ mong.

"Sao mẫu vẫn còn đến?" 

Hắn còn đang mong Tạ Trường Ninh sẽ cúi đầu nhún nhường, đến dỗ dành một phen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận