Ông sếp có nọc
Giới thiệu
Một bộ truyện mà nam chính độc miệng nhưng sủng vợ.
—-
"Anh Lục, chị Tích, hai người quen cô ta à?"
Lục Hứa nhìn tôi, ngập ngừng một lúc.
"Cô ấy là..."
Thấy cậu ấy khó xử, tôi đành chữa cháy: "Bạn cấp ba thôi, không thân lắm."
Nghe xong, mặt cậu ấy sầm hẳn xuống.
"Ninh Dĩ Phong..."
"Tiểu Phong, đã gặp nhau rồi thì chơi chung luôn đi?"
Cố Tích bỗng dưng nắm lấy tay tôi, nhiệt tình mời mọc.
Nhìn thì thân thiết, nhưng tôi vẫn thấy rõ ánh mắt khinh khỉnh của cô ta.
Ngày xưa tôi ngu, không nhận ra mấy chiêu trò này, giờ được sếp ở văn phòng luật rèn cho một trận, nhìn lại Cố Tích mới thấy cô ta đúng là cáo già.
Trước đây cô ta thân với tôi chắc cũng vì Lục Hứa thôi.
Giờ tôi hết giá trị lợi dụng rồi, cô ta còn diễn trò làm gì?
"Thôi khỏi."
Tôi lạnh lùng rút tay về: "Tôi bận, mọi người cứ chơi vui vẻ."
Vừa định đi thì Lục Hứa lại chặn đường: "Cậu bận gì?"
Cái giọng điệu hách dịch này, y như năm xưa, cái ngày sinh nhật cậu ta hỏi tôi "Bài nào chưa làm xong đấy?"
Tôi bỗng thấy bực không tả nổi, mặt lạnh tanh: "Liên quan?"
Cậu ấy ngớ người, rồi cũng tối sầm mặt: "Ninh Dĩ Phong, năm năm không gặp, gan cậu to rồi nhỉ? Gặp mặt không thèm chào hỏi, còn thái độ kiểu gì đấy? Ngày xưa cậu bỏ đi không một lời, tôi còn chưa tính sổ, cậu biết là..."
"Tiểu Phong, tớ luôn coi cậu là bạn, cứ tưởng cậu cũng vậy. Ai ngờ cậu chuyển trường mà chẳng nói với ai một tiếng, tớ với A Hứa buồn lắm đấy."
Cố Tích vội vàng đỡ lời Lục Hứa.
Mồm thì bảo buồn, nhưng thực ra là đang đánh dấu chủ quyền.
Lục Hứa đứng bên cạnh cô ta, không nói gì, cũng trưng ra cái mặt trách móc, thất vọng y chang.
Đang lúc tôi không biết làm sao để thoát thân thì bỗng có tiếng nói quen thuộc vang lên:
"Ninh Dĩ Phong, lại đây."
Giọng lười biếng, hách dịch, lại còn pha chút khó chịu.
Không ai khác ngoài sếp Ôn Lễ Hành của tôi.
Nghe thấy tiếng, cả bọn quay lại nhìn. Ôn Lễ Hành đang đứng tựa cửa khách sạn, dáng vẻ lười nhác.
Đẹp trai thì có đẹp trai, cơ mà cái khí chất ngông nghênh nó át hết cả rồi.
"Anh hai? Sao anh lại ở đây?"
Đứa vừa chê túi tôi fake lên tiếng.
Ôn Lễ Hành không thèm liếc em gái lấy một cái, cứ thế đi thẳng đến chỗ tôi: "Cô là rùa hả? Sao mà lì thế?"
"..."
"Đến con lợn còn biết kêu, cô bị câm à?"
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt kiểu "hết thuốc chữa".
Lục Hứa nhíu mày, chen vào: "Anh là ai? Có quyền gì mà nói cô ấy?"
"Tôi trả lương cho cô ấy, cậu nghĩ sao?"
Câu này nghe hơi mập mờ, mặt Lục Hứa biến sắc.
Mấy đứa phía sau cũng vậy.
Em gái Ôn Lễ Hành thì há hốc mồm: "Anh hai, không lẽ cô ta là bạn gái anh á?! Cái túi anh mua là tặng cho cô ta á? Vậy là túi cô ta không phải fake hả?"
Không phải fake á?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/gioi-thieu.html.]
Tôi đơ người.
Ôn Lễ Hành lườm em gái: "Ôn Lễ Viện, hay anh mua cho em cái loa rồi gắn lên đầu luôn nhé? Em hét to hơn nữa đi."
Ôn Lễ Hành cứ gặp ai là cà khịa người đó, đến em gái ruột cũng không tha.
Trong lúc cả bọn còn chưa hết bàng hoàng, anh ta đã kéo tôi đi.
Thế là tôi không thấy được cái khoảnh khắc đôi mắt Lục Hứa tối sầm lại.
Cậu ta định đuổi theo thì bị Cố Tích níu tay: "Hôm nay sinh nhật em, anh ở lại được không? Em ngại lắm."
Mưa rả rích suốt đêm, ai nấy cũng mắc kẹt trên núi.
Các khách sạn đều hết phòng.
Tôi tiếc tiền nên không dám ở phòng tổng thống, định bụng xin lễ tân cho ngủ tạm ở sảnh một đêm.
Ai ngờ Ôn Lễ Hành lại mò lên đây.
Theo anh ấy vào phòng tổng thống, tôi mới hoàn hồn.
"Sếp, sao anh lại ở đây?"
Anh ấy cởi áo vest, ngồi phịch xuống ghế sofa: "Thích thì ở, sao không?"
Thích thì ở, thế sao còn bắt tôi mang tài liệu lên đây?
Hơn nữa đồng nghiệp bảo hôm nay anh ấy phải ra tòa, bốn giờ chiều mới xong cơ mà.
Tôi muốn hỏi, nhưng không dám.
Dù sao Ôn Lễ Hành nổi tiếng là độc mồm, thích móc mỉa người khác.
Tôi mới vào văn phòng luật ba tháng đã bị anh ấy chửi không dưới ba chục lần.
Anh ấy chửi tôi nhiều nhất là tội ngu.
Đầu óc ngu, mồm miệng cũng ngu nốt.
Tôi đang ngẩn tò te thì bỗng thấy tối sầm, một gương mặt tuấn tú dí sát vào mặt, làm tôi giật b.ắ.n mình.
"Sếp..."
"Tch."
Ôn Lễ Hành nhìn tôi chằm chằm mấy giây rồi mới đứng thẳng dậy: "Cô xấu xí thế này mà cũng vướng vào chuyện tình tay ba cẩu huyết à?"
"Sao anh biết chuyện của tôi?"
"Cô không định phản bác câu trước à?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Hả?"
Ôn Lễ Hành nhăn nhó: "Trợ lý Ninh, người ta chê cô xấu thì phải cãi lại chứ? Sao cô cứ im thin thít thế?"
"Nhưng anh nói đúng mà."
Ôn Lễ Hành nghẹn họng.
"Đúng cũng phải cãi, cô không có lòng tự trọng à? Trợ lý Ninh, bớt tự kiểm điểm đi, đổ lỗi cho người khác ấy, hiểu chưa?"
"Nhưng anh là sếp của tôi..."
"Sếp thì sao? Sếp thì tôi có quyền chửi cô, còn cái gã kia là người cô thích, hắn có quyền sỉ nhục cô à? Trợ lý Ninh, cô lúc nào cũng viện cớ cho sự nhu nhược của mình."
"..."
"Có một ông nào đó từng nói, thanh niên mà không ngông cuồng thì phí cả đời. Cô hai mươi hai tuổi rồi đấy."
"Sếp ơi, ông kia cũng bảo, già đầu rồi mà còn ngông cuồng thì vứt đi đấy ạ."
"Trợ lý Ninh, cô nghĩ tôi là loại vứt đi à?"
Ôn Lễ Hành khinh khỉnh: "Câu đấy chỉ đúng với người thường thôi, ví dụ như cô. Còn thiên tài như tôi thì lúc nào cũng có quyền ngông nghênh."
"...Sếp, anh đúng là tự luyến quá rồi đấy."
"Sai, không có thực lực mới gọi là tự luyến. Tôi là biết mình biết ta."
Dừng một lát, anh ấy bỗng nổi đóa: "Trợ lý Ninh! Tôi còn chưa ba mươi, cô đừng có làm tròn nhé!"
"..."
Quả nhiên, mấy bà tám ở văn phòng luật đồn sếp sau sinh nhật hai mươi tám thì hay để ý đến tuổi tác, đúng là không sai.