"Tớ xin lỗi."
Tôi cúi gằm mặt.
Lục Hứa nhíu mày: "Cậu nên xin lỗi Cố Tích."
"Ừ."
Có lẽ vì tôi đáp quá nhanh, quá dứt khoát.
Cậu ấy khựng lại.
Vết nhíu giữa mày càng sâu.
Ánh mắt thăm thẳm nhìn tôi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.
Tôi không nhìn cậu ấy, quay người đi về phía lớp Cố Tích.
Cố Tích không học chung lớp với tôi và Lục Hứa.
Thường ngày, tan học, ăn trưa, về nhà, Cố Tích luôn chủ động tìm chúng tôi, rồi cả ba cùng đi.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là bạn bè.
Nhưng giờ tôi nhận ra, mình chẳng khác nào một bóng đèn khổng lồ, cản trở giữa họ.
Chắc hẳn họ đã thấy phiền vì tôi quá vô duyên.
Giờ đã hiểu, tôi sẽ không bám dính lấy họ nữa.
Suốt mấy ngày sau đó, tôi không còn ăn trưa chung với họ trên sân thượng.
Tan học, tôi viện cớ để nán lại, từ chối đi cùng.
Cuối tuần, họ rủ nhau đi thư viện, Cố Tích mời tôi, tôi cũng từ chối.
Có lẽ sự né tránh quá lộ liễu.
Cuối cùng Lục Hứa cũng nhận ra.
Hôm Cố Tích đến đón chúng tôi sau giờ học, khi tôi vừa nói còn bài tập chưa làm xong, Lục Hứa đã đứng trước bàn tôi:
"Bài nào?"
Giọng cậu ấy sắc bén đến mức tôi chột dạ: "Nhiều lắm."
"Nhiều là bao nhiêu? Làm bao nhiêu ngày rồi mà chưa xong?"
"Tớ chậm tiêu, không làm được."
"Không làm được sao không hỏi tớ?"
Lục Hứa dồn ép tôi, khiến bao cảm xúc dồn nén bấy lâu trào dâng.
Khi tôi sắp mất kiểm soát, Cố Tích bước vào, cắt ngang: "Cậu làm gì thế, dọa Tiểu Phong sợ kìa."
Cố Tích nắm tay tôi: "Bỏ đi, hôm nay là sinh nhật Lục Hứa mà, cậu không đi à?"
Nghe nhắc đến sinh nhật, tôi sững người.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Hứa vẫn dán chặt lên tôi, như trách tôi đã quên mất.
Cuối cùng, tôi bị Cố Tích kéo đi một cách miễn cưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-2.html.]
4
Lục Hứa là thiếu gia, tiệc sinh nhật đương nhiên không thể xoàng xĩnh.
Vừa đến nơi, Lục Hứa và Cố Tích đã bị đám bạn vây quanh.
Tôi lặng lẽ chìm vào đám đông.
Bị bỏ rơi.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa mình và họ.
Thật ra, tôi và Lục Hứa quen nhau từ cấp hai, Cố Tích thì mới quen khi lên cấp ba.
Nhưng cô ấy rất hòa đồng, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, rồi cũng làm quen với Lục Hứa.
Sau đó, cả ba mới phát hiện, hóa ra Cố Tích cũng sống trong khu nhà Lục Hứa.
Họ là hàng xóm.
Dù gặp nhau muộn, những người thuộc về nhau, dù sao cũng sẽ tìm thấy nhau.
Giữa biển người mênh mông, tôi nhìn Lục Hứa và Cố Tích bị đẩy đến gần nhau.
Thấy mọi người trêu họ xứng đôi, Cố Tích ngượng ngùng mỉm cười, Lục Hứa cũng khẽ cong môi.
Bỗng dưng tôi thấy mình thật thừa thãi.
Chẳng chuẩn bị quà cáp gì, tôi lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
Về đến nhà, tôi đi ngủ sớm.
Nửa đêm, tôi nghe tiếng gõ cửa.
Tưởng là mẹ, tôi mơ màng ra mở cửa.
Nhưng người đứng đó là Lục Hứa.
Mặt cậu ấy cau có: "Đi mà không nói tiếng nào?"
Tôi không hiểu sao cậu ấy lại khó chịu như vậy, sự có mặt của tôi quan trọng đến thế sao?
Mấy clip trong nhóm lớp về bữa tiệc sinh nhật, cậu ấy có vẻ rất vui mà?
"Quà của tớ đâu?"
Cậu ấy đột ngột hỏi.
Tôi nhớ đến món quà đã chuẩn bị bao lâu, rồi lại nhớ đến chiếc khăn mấy chục triệu mà Cố Tích tặng cậu ấy.
Bỗng thấy xấu hổ và khó xử.
Trùng quà đã đành, một cái đắt đến vô lý, một cái rẻ mạt.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Chiếc khăn của tôi còn đan xấu tệ.
"Tớ quên mất, không chuẩn bị."
Lục Hứa khựng lại.
Khi cậu ấy định nói gì đó, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Tôi lùi lại, đóng sầm cửa.