6
Sau khi chuyển trường, tôi xóa số liên lạc của Lục Hứa, đổi số điện thoại mới.
Để nhanh chóng hòa nhập, tôi vùi đầu vào học suốt năm cuối cấp.
Lịch học dày đặc khiến tôi không còn thời gian nghĩ về chuyện cũ.
Năm năm trôi qua.
Tôi không ngờ sẽ gặp lại Lục Hứa.
Hôm đó, tôi đi giao tài liệu.
Bất ngờ gặp mưa lớn, không xuống núi được, tôi kẹt lại ở khách sạn.
Trong sảnh, tôi đụng mặt cậu ấy.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ngoài trời mưa gió bão bùng, xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Giữa dòng thời gian năm năm, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, thế giới của tôi bỗng trở nên tĩnh lặng.
Tôi nhận ra cậu ấy ngay lập tức.
Và cả Cố Tích bên cạnh.
Năm năm, họ vẫn bên nhau.
Dù đã lờ mờ đoán được, tôi vẫn không khỏi hụt hẫng.
Tôi chỉ mong họ không nhận ra tôi.
Bởi lúc này, tôi thật thảm hại.
Còn họ, quần áo lộng lẫy, được đám bạn vây quanh, dáng vẻ ung dung tự tại.
Một sự đối lập rõ ràng.
Nghe loáng thoáng, họ đến đây để nghỉ dưỡng.
"Sao thế, Lục ca?"
Thấy cậu ấy đứng im, một người hỏi.
Lục Hứa vẫn nhìn tôi, ánh mắt thăm thẳm, như kìm nén cảm xúc mãnh liệt.
Tôi vờ như không quen biết, lướt qua họ.
Khi tôi nhận ra cậu ấy nhấc chân, theo bản năng tôi bước nhanh hơn, nhưng ngay giây sau đã bị cậu ấy túm lấy cổ tay.
"Lại định lẳng lặng chuồn à?"
Giọng cậu ấy run nhẹ, hơi khàn, nghe như đang chất vấn.
Tôi giật tay ra, nhưng cậu ấy khỏe thật, nhất quyết không buông.
"Buông ra!"
Cậu ấy nhăn mày, chưa kịp nói gì thì đám bạn đã ùa tới.
"Anh Lục, ai đấy? Gặp bạn à?"
Cả bọn đổ dồn mắt về phía tôi.
Thấy Lục Hứa nắm tay tôi, mặt ai nấy cũng khác, vài đứa còn liếc Cố Tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-4.html.]
Cố Tích cười gượng: "Tiểu Phong, sao cậu lại ở đây? Mà nhìn tàn tạ thế?"
Cô ta vừa nói vừa tỏ vẻ quan tâm, nhưng thực ra là đang tách tôi khỏi Lục Hứa.
Nghe Cố Tích nói vậy, cả bọn lại càng chú ý đến tôi hơn.
Thấy tôi ướt như chuột lột, đồ đạc trên người chắc chưa đến ba trăm tệ, mấy cậu ấm cô chiêu kia lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một đứa buột miệng: "Anh Lục, anh quen cả hạng người này á?"
Đứa khác thì thẳng thừng hơn: "Cái túi fake lòi kìa, tớ nhớ mẫu này limited edition, anh tớ tặng bạn gái rồi mà!"
Chúng nó không có ý xấu, nhưng mấy chữ "hạng người này" với "fake" vẫn cứa vào tim tôi.
Thật ra tôi có ham hố hàng hiệu đâu, cũng chẳng thèm dùng hàng nhái.
Cái túi này là do sếp ở văn phòng luật cho, trừ vào nửa tháng lương của tôi.
Sếp bảo tôi là bộ mặt của văn phòng, đi gặp khách không thể xuề xòa được.
Không có tiền mua đồ xịn thì xài tạm hàng fake cho nó đỡ quê.
Ai ngờ đâu hôm nay vừa xách ra đường đã đụng ngay Lục Hứa với đám bạn.
Còn bị bóc mẽ giữa bàn dân thiên hạ nữa chứ.
Tôi chỉ muốn độn thổ, chẳng dám nhìn Lục Hứa.
Chắc giờ này cậu ấy lại thấy tôi mất mặt lắm đây.
"Anh Lục, chị Tích, hai người quen cô ta à?"
Lục Hứa nhìn tôi, ngập ngừng một lúc.
"Cô ấy là..."
Thấy cậu ấy khó xử, tôi đành chữa cháy: "Bạn cấp ba thôi, không thân lắm."
Nghe xong, mặt cậu ấy sầm hẳn xuống.
"Ninh Dĩ Phong..."
"Tiểu Phong, đã gặp nhau rồi thì chơi chung luôn đi?"
Cố Tích bỗng dưng nắm lấy tay tôi, nhiệt tình mời mọc.
Nhìn thì thân thiết, nhưng tôi vẫn thấy rõ ánh mắt khinh khỉnh của cô ta.
Ngày xưa tôi ngu, không nhận ra mấy chiêu trò này, giờ được sếp ở văn phòng luật rèn cho một trận, nhìn lại Cố Tích mới thấy cô ta đúng là cáo già.
Trước đây cô ta thân với tôi chắc cũng vì Lục Hứa thôi.
Giờ tôi hết giá trị lợi dụng rồi, cô ta còn diễn trò làm gì?
"Thôi khỏi."
Tôi lạnh lùng rút tay về: "Tôi bận, mọi người cứ chơi vui vẻ."
Vừa định đi thì Lục Hứa lại chặn đường: "Cậu bận gì?"
Cái giọng điệu hách dịch này, y như năm xưa, cái ngày sinh nhật cậu ta hỏi tôi "Bài nào chưa làm xong đấy?"
Tôi bỗng thấy bực không tả nổi, mặt lạnh tanh: "Liên quan?"
Cậu ấy ngớ người, rồi cũng tối sầm mặt: "Ninh Dĩ Phong, năm năm không gặp, gan cậu to rồi nhỉ? Gặp mặt không thèm chào hỏi, còn thái độ kiểu gì đấy? Ngày xưa cậu bỏ đi không một lời, tôi còn chưa tính sổ, cậu biết là..."