13
Không hiểu chuyện ở suối nước nóng đến tai Ôn Lễ Hành bằng đường nào nữa.
Trên đường xuống núi, lần đầu tiên anh ấy cất lời khen tôi:
"Ninh trợ lý, tôi cứ tưởng cô hết thuốc chữa rồi chứ, ai dè cũng còn chút hy vọng. Lần này làm được lắm."
Thật ra lúc đó tôi chỉ là bị điên tiết nên mới mất trí khôn mà làm ra cái chuyện tày đình như thế.
Giờ bình tĩnh lại rồi, đối diện với Ôn Lễ Hành tôi lại thấy hơi run.
Nhất là khi anh ấy bảo sẽ thưởng cho tôi.
"Thôi khỏi đi sếp..."
"Thưởng cho cô mấy vụ béo bở! Về tăng ca lẹ lẹ!"
"..." Em cảm ơn sếp ạ.
"Sao, không thích hả? Tôi cũng tăng ca mà, có tôi bầu bạn cô còn thấy ấm ức à?"
"Sếp, anh tăng ca là vì anh, em tăng ca là để cày tiền cho anh. Anh nghĩ sao?"
"Ồ? Ăn nói có lý đấy chứ, không tệ."
"..." Đúng là chỉ thích nghe những gì mình muốn nghe.
14
Tôi cứ tưởng phen rồi Lục Hứa sẽ giận tím người, từ mặt tôi luôn chứ ai dè, vừa đi làm lại được một tuần thì tôi đã tóm được cậu ta ngay gần công ty.
"Tiểu Phong."
Đến gần hơn mới thấy hôm nay cậu ta quàng một chiếc khăn len.
Nhìn mấy mũi kim vụng về trên chiếc khăn, tôi theo phản xạ nhíu mày.
Quen thuộc quá...
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-9.html.]
Tôi cau có: "Gì nữa, định thay bồ cậu đến tính sổ hả? Vô vọng thôi, tôi không xin lỗi đâu."
"... Cô ấy không phải bồ tôi. Chưa bao giờ là vậy cả."
Tôi hơi bất ngờ, không hiểu cậu ta lại giở trò gì.
"Xin lỗi. Trước đây là tôi hiểu lầm cậu. Tôi không ngờ chuyện ở khu suối nước nóng là Cố Tích tự biên tự diễn."
Nói đoạn, cậu ta tháo chiếc khăn đang quàng xuống, đưa cho tôi.
"Cái khăn này là của cậu đúng không, bao năm nay tôi vẫn giữ kỹ lắm."
"Hình như tôi chưa từng tặng cho cậu mà."
"Thì cậu chưa tặng thật, nhưng đáng lẽ là cậu định tặng cho tôi đúng không?"
Tôi giật mình vì không ngờ cậu ta lại biết.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trong lòng.
"Vậy ra cậu biết hết rồi à?"
Trong mắt cậu ta thoáng hiện vẻ chột dạ, nhưng vẫn cố giải thích: "Tôi chỉ là từng thấy nó trong ngăn bàn của cậu. Sau này cậu chuyển đi thì tôi thấy nó xuất hiện trong ngăn bàn của bạn ngồi bàn trên..."
"Cậu im đi."
Giọng tôi đều đều, không một chút cảm xúc.
Hàng mi Lục Hứa khẽ run rẩy.
"Đây là quà sinh nhật mà cậu định tặng cho tôi đúng không? Vậy tại sao đêm đó cậu lại không đưa cho tôi?"
"Cậu nghĩ tại sao?"
"Có phải cậu hiểu lầm là tôi với Cố Tích đang quen nhau không?"
Tôi nhíu mày, cố nén cơn bực bội đang trào dâng.
Cậu ta cuống quýt: "Gần đây tôi mới nhận ra vì sao cậu lại đột ngột tránh mặt tôi, xin lỗi cậu, nhưng tôi thề là tôi không có gì với Cố Tích hết! Chuyện trường lớp đồn đại thế nào tôi cũng không hay, người tôi thích từ trước đến nay vẫn luôn là cậu..."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Đủ rồi." Tôi chặn họng cậu ta.