Hình như Lục Hứa giận tôi vì không tặng quà, cả tuần sau đó lơ tôi luôn.
Chắc cậu ấy nghĩ tôi sẽ như trước đây, chủ động làm lành, xin lỗi trước.
Nhưng lần này, tôi không làm vậy.
Tôi còn chủ động xin đổi chỗ.
Chuyển khỏi bàn trước mặt cậu ấy.
Lục Hứa có thân phận đặc biệt, mỗi lần đổi chỗ, cậu ấy chẳng cần nhúc nhích.
Tôi, với tư cách bạn thân, cũng được hưởng đặc quyền này.
Thấy tôi đột ngột chuyển đi, mặt Lục Hứa tối sầm.
Cậu ấy kéo tôi ra cầu thang bộ, chất vấn tôi có ý gì.
Tôi định bỏ đi, thì bị cậu ấy ấn vào tường.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trong lúc giằng co, Cố Tích đi lên, bắt gặp cảnh tượng này.
Rõ ràng tôi và Lục Hứa chẳng làm gì, nhưng khi chạm mắt Cố Tích, tôi vẫn thấy chột dạ như bị bắt gian.
Hôm đó, Cố Tích bóng gió hỏi tôi: "Cậu cũng thích A Hứa à?"
Cô ấy dùng từ "cũng", ý tứ quá rõ ràng.
"Tiểu Phong, cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ không muốn chúng ta bất hòa vì A Hứa, cậu hiểu mà?"
Cố Tích vẫn giữ thái độ và giọng điệu như trước.
Nhưng tôi lại thấy xa lạ.
Hoặc có lẽ, tôi chưa từng hiểu rõ cô ấy.
Bởi giây tiếp theo, khi nghe tiếng bước chân đến gần, cô ấy đột ngột trượt chân ngã cầu thang.
May mà Lục Hứa kịp thời đỡ được.
Cô ấy nhìn tôi: "Không phải Tiểu Phong đâu, tụi tớ vừa cãi nhau, tớ tự mình loạng choạng."
Lời giải thích này nghe giống ngụy biện hơn.
Cách mười mấy bậc thang, tôi thấy ánh mắt Lục Hứa lạnh lẽo và thất vọng.
Cậu ấy không tin tôi.
Lòng tôi chìm xuống vực sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-3.html.]
Tôi quay người bỏ đi.
Nhưng Lục Hứa lại bất thường đuổi theo, chặn đường tôi.
"Dạo này cậu làm sao vậy?"
"Chẳng phải cô ấy nói rồi sao, là cô ấy tự ngã. Cậu định tính sổ với tớ à?"
"Xin lỗi!"
…
Cậu ấy siết chặt cổ tay tôi, đau đến nghẹt thở.
"Cậu xin lỗi hay không?"
Ánh mắt lạnh lẽo như d.a.o găm.
Như thể hôm nay tôi không xin lỗi, đừng hòng bước đi.
Sau một phút im lặng giằng co, tôi cố kìm nén chua xót: "Lục Hứa."
Cậu ấy nhíu mày.
Tôi nghiến răng: "Đồ ngốc."
Cậu ấy sững sờ, nhìn tôi ngạc nhiên.
Tôi giật tay ra, quay về lớp.
Đó là lời nói cứng rắn nhất tôi từng nói với Lục Hứa.
Cũng là câu nói cuối cùng trong quãng đời học sinh.
Vì sau đó, tôi theo mẹ chuyển nhà.
Ngày rời khỏi nhà họ Lục, tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn không nỡ vứt chiếc khăn đi.
Tôi lén quay lại trường, nhét nó vào ngăn bàn Lục Hứa.
Kèm theo dòng nhắn:
"Tặng cậu, thấy cậu tốt bụng!"
Tôi không biết ai sẽ ngồi vào chỗ đó.
Cũng không biết, món quà của tôi có bị vứt vào sọt rác.
Tôi chôn vùi tình cảm dành cho Lục Hứa, cùng chiếc khăn, ở lại nơi quá khứ.