1
Hội thao vừa bế mạc, trường lan nhanh tin sốt dẻo: học bá Lục Hứa và hoa khôi Cố Tích đang hẹn hò.
Là bạn thân của cặp đôi hot nhất trường, vừa trở lại, tôi đã bị đám bạn vây quanh tra hỏi.
"Ba người cậu dính nhau như sam, chắc biết tỏng mọi chuyện đúng không?"
Nhìn ánh mắt hóng hớt của lũ bạn, lòng tôi se lại.
Nếu không phải Cố Tích đuối sức, ngã nhào trên đường chạy 800 mét, Lục Hứa đã không lao ra bế thốc cô ấy vào phòng y tế.
Khoảnh khắc lộ rõ vẻ lo lắng ấy đã lọt vào ống kính của bao người.
Đến giờ tôi mới biết, Lục Hứa thích Cố Tích…
Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm hơn.
Bao lần Cố Tích tìm đến, đứng ngoài cửa sổ lớp, tôi đã thấy ánh mắt Lục Hứa rạng ngời khi nhìn cô ấy.
Sao tôi có thể chậm hiểu đến thế?
Lục Hứa và Cố Tích, xét về gia thế hay ngoại hình, đều là một đôi trời sinh.
Trai tài gái sắc.
Lục Hứa thích ai đi nữa, người đó cũng phải là Cố Tích.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Có lẽ vì tôi đã quen đi cùng họ, nên quên mất mình thuộc về một thế giới khác.
Việc tôi được tiếp xúc với họ chỉ là nhờ mẹ làm việc cho nhà Lục Hứa.
Thực tế, tôi chưa từng hòa nhập vào vòng tròn của họ.
Chiếc váy Cố Tích tùy tiện mua đã bằng cả tháng lương của mẹ.
Đôi giày Lục Hứa đi chưa bao giờ dưới bốn con số…
Nghĩ đến đây, tôi lại đẩy sâu món quà sinh nhật đã chuẩn bị từ lâu vào đáy ngăn bàn.
Cảm xúc lắng xuống: "Tớ không biết gì hết."
"Sao có thể không biết?"
Một đứa gắt giọng.
"Đừng hòng che giấu! Tụi này không mách thầy cô đâu!"
"Đúng đó, lúc Cố Tích ngã, mặt cậu ta tái mét, bảo không thích ai tin!"
Những câu hỏi dồn dập bủa vây, biến cái bàn của tôi thành tâm điểm chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-1.html.]
Đây là lần đầu tiên sau hai năm học, tôi "có giá" đến vậy.
Nhưng tôi chỉ thấy phiền phức.
Không nhịn được, tôi gắt lên: "Tớ bảo không biết là không biết! Mấy người điếc à?"
Tôi hiếm khi nổi nóng, cả bọn sững sờ.
Một đứa né sang, hé ra một khe hở.
Tôi thấy Lục Hứa và Cố Tích đứng ngoài vòng vây.
Không biết họ đã từ phòng y tế về từ lúc nào.
Giờ đây, trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau, vai kề vai, đẹp đến nao lòng.
Hút hết ánh nhìn từ lớp học lẫn ngoài hành lang.
Ánh mắt Lục Hứa hờ hững lướt qua tôi: "Đi với tớ."
Bỏ mặc những ánh mắt tò mò xung quanh, cậu ấy kéo tôi ra ngoài.
Chẳng mảy may lo ngại ai đó hiểu lầm.
Thực tế, cũng chẳng có gì để lo.
Vì ai cũng biết, giữa tôi và cậu ấy chẳng thể có gì.
2
"Sao hôm nay cậu lại để Cố Tích chạy thay 800 mét?"
Giọng Lục Hứa mang theo trách móc, khiến tim tôi lạnh cóng.
"Tớ đã bảo rồi, không muốn chạy thì đừng đăng ký. Bỏ cuộc phút chót, bắt Cố Tích gánh hậu quả, còn suýt chút nữa thì gặp chuyện."
Cậu ấy vội vã kết tội tôi.
Tôi muốn nói, 800 mét không phải do tôi đăng ký, là ai đó trêu chọc điền tên tôi vào.
Muốn nói, không phải tôi không muốn chạy, mà vì mẹ tôi ngất xỉu, tôi phải ở bệnh viện chăm bà cả ngày.
Muốn nói, tôi đã nhờ ủy viên thể thao tìm người khác, không hiểu sao lại thành Cố Tích…
Nhưng khi chạm phải ánh mắt băng giá của cậu ấy, mọi lời giải thích bỗng trở nên thừa thãi.
Cậu ấy thích Cố Tích, dù tôi có lý do gì đi nữa, việc gián tiếp gây hại cho Cố Tích là sự thật.
Cậu ấy biết tôi không cố ý, nhưng vẫn trách móc tôi.
Trách tôi đã làm tổn thương người cậu ấy yêu.
Thế nên, mọi lời giải thích đều vô nghĩa.