"..." Tự tin dữ thần.
"Ninh trợ lý, nhớ kỹ cho tôi, khi nào cô đủ mạnh, cả thế giới sẽ phải chiều theo cô."
"... Dạ."
"Còn khi cô còn non, ít nói thì bị coi là đần, an phận thủ thường là nhu nhược, thân thiện hòa đồng là chó săn..."
"Sếp, em biết rồi mà!"
"Chậc. Tính khí như cô thì là EQ âm."
"..."
12
Phòng tổng thống có dịch vụ tắm khoáng nóng miễn phí.
Ôn Lễ Hành bảo đừng có phí của trời, bắt tôi phải đi ngâm cho bằng được.
Vừa bước vào, tôi đã đụng ngay Cố Tích.
Mà nhìn cái điệu bộ của cô ta thì không giống kiểu đi xông xơi gì cho cam, cứ như thể thấy tôi đến nên cố tình bám theo ấy.
"Tiểu Phong, nói chuyện tí được không?"
Cô ta lại trưng ra cái mặt y chang hồi còn bày mưu tính kế tôi, tôi cảnh giác hỏi: "Muốn nói gì?"
"Cậu giận tớ hả? Chỉ vì năm xưa tớ lỡ chân trượt ngã, A Hứa lo lắng quá nên hiểu lầm cậu."
"Cậu nghĩ nhiều rồi, chuyện năm xửa năm xưa ai còn nhớ."
"Thật á?"
Cô ta cười khẩy: "Vậy ra cậu vẫn còn tơ tưởng đến Lục Hứa hả? Định nhân cơ hội này gặp lại người ta hả? Cậu định cướp bồ của tớ đấy à? Dù gì mình cũng là bạn thân, chơi vậy kỳ lắm à nghen?"
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, Cố Tích đã tự biên tự diễn xong xuôi hết cả rồi.
"Cậu không có cửa đâu, tớ với A Hứa đã bên nhau bao năm rồi, còn sắp đính hôn nữa chứ. Cậu chẳng qua chỉ là con gái của người làm, mẹ anh ấy xưa nay có ưa gì, nếu không thì mẹ con cậu đã chẳng bị đuổi cổ rồi."
"Mẹ tớ bị đuổi á?" Tôi giật mình ngắt lời, "Sao cậu biết?"
Cô ta nhếch mép cười, nhưng không đáp.
Chỉ liếc ngang liếc dọc, rồi bất thình lình nhào ra mép hồ, làm bộ hụt chân.
Trước khi rơi tõm xuống, cô ta còn kịp túm lấy tay tôi, từ xa nhìn vào cứ như tôi đẩy cô ta xuống ấy.
Nghe tiếng "ùm" một cái, tôi chỉ muốn câm nín.
Lại giở chiêu trò cũ rích.
Kiểu gì Lục Hứa cũng lảng vảng đâu đây thôi!
Quả nhiên, tiếng kêu cứu thất thanh của Cố Tích đã lôi kéo Lục Hứa đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-8.html.]
Lục Hứa sốc óc nhìn tôi đứng ngây ra ở đó, rồi lại nhìn Cố Tích đang chới với dưới nước.
Thấy cô ta sắp "ngỏm" đến nơi, cậu ta lao xuống vớt lên.
Vì cả hai đều chuẩn bị đi xông hơi nên ăn mặc phong phanh, lại thêm bị ướt sũng.
Khi lên bờ, hai người ôm nhau trông vừa tình củm vừa mờ ám.
Còn Lục Hứa thì hình như không nhận ra, hoặc là cố tình lờ đi cái sự thân mật với Cố Tích.
Cậu ta hầm hầm trừng tôi: "Ninh Dĩ Phong! Tôi cứ tưởng hồi xưa cậu chỉ là vô tình thôi, ai dè cậu ác độc thật! Sao cậu lại ra tay với Tiểu Tích? Cậu có giận thì cũng phải có giới hạn chứ!"
"A Hứa, không phải... không phải Tiểu Phong đẩy tớ... tớ tự trượt chân..."
"Cậu còn bênh cô ta làm gì, không thấy nãy giờ cô ta đứng im như tượng, có thèm quan tâm đến cậu đâu? Tiểu Tích, cô ta thay đổi rồi!"
"Tệ."
Tôi ngứa mắt quá, xen vào:
"Ừ, chuẩn cmnr, tao đẩy đấy."
Ôn Lễ Hành bảo, đã ra tay thì phải nhanh, gọn, lẹ, không cho đối phương kịp trở tay.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nên là.
"Lục Hứa."
Tôi nhón chân đạp cho Lục Hứa một phát, người cậu ta ướt nhẹp, lại trơn tuột, thế là "ùm" một cái xuống hồ luôn.
Cố Tích trợn tròn mắt vì kinh ngạc, còn chưa kịp định thần thì tôi đã bồi thêm một cước cho cô ta xuống cùng luôn.
"Nhìn cho rõ nhá, lần này mới đúng là tao đẩy nè."
Tiếng động long trời lở đất này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Mà người ta xúm xít lại không phải vì lo có người c.h.ế.t đuối, mà là...
"Ủa, thằng cha kia sao lại mò sang khu nữ thế kia?"
"Chắc là mấy đôi trẻ trâu bày trò thôi, vô ý thức hết sức, bày đặt chơi trò mèo mả gà đồng ở đây."
Lục Hứa đứng dưới hồ, nước mới đến ngang hông.
Cậu ta ngượng chín cả mặt, chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến thế.
Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: "Ninh Dĩ Phong!"
"Ơ hay, chưa c.h.ế.t đuối mà, gọi bà làm gì?"
Quả nhiên, con người ta lâu lâu phát rồ một tí cũng tốt.
Giờ thì tôi đã ngộ ra cái thú vui của Ôn Lễ Hành.
Ngày nào cũng cãi trời cãi đất, chắc anh ấy phê cần lắm đây.
(Khúc này tui hơi phiêu nha mí bồ)