Ông sếp có nọc

Chương 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16

Không biết là do Lục Hứa với Cố Tích quá ăn ý hay là đã bàn bạc trước, mà sáng Lục Hứa đến tìm tôi thì chiều Cố Tích đã mò đến tìm Ôn Lễ Hành.

Tôi vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi, Cố Tích tìm Ôn Lễ Hành làm gì?

Vì quá tò mò, tôi đánh liều mò đến phòng nghỉ để hóng hớt.

Ai ngờ đâu, vừa đến gần đã nghe thấy Cố Tích đang ra sức bôi nhọ tôi:

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Ninh Dĩ Phong đúng là số hưởng, mặt mũi bình thường, gia cảnh bình thường, học vấn cũng bình thường, mà lại khiến được cái vị Đại Ma Vương của giới luật sư phải chiều chuộng đến mức ấy."

"Cô em còn trẻ mà miệng mồm dẻo quẹo, cô là Trà Xanh tái thế hả?"

"Anh..." Cố Tích tức nghẹn họng, "Luật sư Ôn, anh thích cô ta, anh không thấy mất giá à?"

"Loại người có cái suy nghĩ như cô thì mới mất giá, ai mà thích cô chắc chắn là mù mắt."

Cái mồm của Ôn Lễ Hành đúng là thâm độc hết phần thiên hạ.

Không so sánh thì thôi, chứ so sánh rồi mới thấy anh ta chửi tôi đúng là nhẹ nhàng như gió thoảng.

Cùng lắm thì cũng chỉ bảo tôi ngốc nghếch thôi.

"Nói thật, nếu không phải cô giật dây mẹ Lục Hứa, xúi bà ta đuổi việc mẹ cô ấy, đuổi khỏi thành phố A, thì cô ấy đã chẳng chuyển trường, kéo theo bao nhiêu chuyện sau đó, và cũng không gặp được tôi. Vậy nên, cũng phải cảm ơn người phụ nữ độc ác như cô đấy."

"Cái gì? Mẹ nghỉ việc rồi chuyển đi nơi khác là do Cố Tích giở trò?"

"Luật sư Ôn xem ra điều tra được nhiều thứ ra phết, đúng là anh thích cô ta. Mà tôi không hiểu nổi, anh với Lục Hứa, sao hai người lại thích cô ta được nhỉ?"

"Cô đang hỏi ý kiến tôi đấy à? Phí tư vấn của tôi đắt lắm, một câu hỏi mười vạn tệ."

"..."

"Thường ngày tôi nói chuyện với người ta là tính tiền theo giây đấy, hôm nay coi như giảm giá cho cô rồi."

"Ôn Lễ Hành, anh điên à!"

Tôi còn đang sốc vì chuyện mẹ nghỉ việc thì Cố Tích bất ngờ mở cửa xông ra, đ.â.m sầm vào tôi.

Cố Tích lườm tôi cháy mặt, mắt đỏ hoe bỏ chạy.

Tôi với Ôn Lễ Hành nhìn nhau, nhớ lại chuyện anh ấy không phủ nhận là thích tôi, tự dưng thấy hơi sai sai.

Đang định trốn thì anh ấy gọi giật lại: "Chạy đâu? Gan cũng to đấy, dám nghe lén hả?"

"... Sếp, em sai rồi."

"Em không có gì muốn hỏi à?"

"Có ạ!"

Anh ấy nhướn mày.

"Cố Tích tìm anh làm gì? Lúc nãy cô ta bảo anh làm đến nước này, rốt cuộc anh đã làm cái gì?"

"Em chỉ tò mò chuyện đó thôi à?"

Tôi gật đầu.

"Tặc, cái đầu em... chả biết tôi còn mong chờ gì nữa." Anh ấy ngập ngừng rồi bực bội nói, "Chuyện ở suối nước nóng giữa em với ả ta, tôi nhờ em gái thu âm lại rồi. Tôi chỉ việc gửi đoạn ghi âm đó cho thằng họ Lục thôi."

Tôi ngớ người, sao anh ấy thu âm nhanh vậy?

"Anh đoán trước được là cô ta sẽ gài bẫy tôi á? Sao anh hiểu cô ta thế?"

"Xì, ai mà thèm hiểu ả. Tôi chỉ hiểu lũ nhiều tâm cơ thôi."

"... Ừ, lại bắt đầu tự luyến rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-11.html.]

Mãi chẳng thấy tin tức gì về Cố Tích với Lục Hứa. Tôi bận tối mắt tối mũi với công việc, suýt thì quên luôn hai người đó.

Hôm đó, Ôn Lễ Hành đột nhiên đưa điện thoại cho tôi, bảo tôi xem một đoạn video.

Thì ra là hai nhà Lục Hứa với Cố Tích tổ chức tiệc đính hôn cho hai người. Ai dè Lục Hứa lại không thèm đến, chỉ để lại một đoạn video quay sẵn. Trong video, cậu ta say khướt, chẳng màng đến hình tượng bao năm nay, tuyên bố thẳng là có c.h.ế.t cũng không cưới loại ác phụ như Cố Tích.

Tiệc đính hôn khách khứa đến đông đủ, màn này của cậu ta khiến Cố Tích bẽ mặt ê chề. Nghe đâu sau khi tiệc tàn, hai người còn lao vào đánh nhau một trận. Tình cảm từ thuở nhỏ, cuối cùng tan đàn xẻ nghé.

...

Tan làm về, tôi gặp Lục Hứa ngay gần nhà. Định lơ luôn cho xong, ai dè cậu ta xông tới nắm tay tôi.

"Tiểu Phong, cho tôi thêm cơ hội nữa được không? Sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, thật sự từ đầu đến cuối tôi chỉ thích mình cậu thôi mà..."

Tôi bất lực: "Lục Hứa, tôi nói rồi, tôi không thích cậu."

"Ninh Dĩ Phong, em còn dám khách sáo với cậu ta nữa hả?" Giọng nói lạnh như băng từ phía sau vọng đến.

Ôn Lễ Hành.

"Sao anh lại ở đây?"

Ôn Lễ Hành lườm tôi một cái, chẳng thèm để ý, chỉ nhìn Lục Hứa: "Người của tôi, bỏ cái tay bẩn thỉu ra!"

Phải công nhận, Ôn Lễ Hành đáng sợ thật. Lục Hứa ngoan ngoãn hẳn.

Ôn Lễ Hành kéo tôi ra sau lưng, nhìn tôi nói: "Đến bao giờ em mới biết điều hơn hả?"

Tôi bị anh ấy trừng đến phát hoảng, nghĩ bụng hôm nay mà không nói gì chắc anh ấy không để yên. Lục Hứa vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi im lặng một lúc rồi ngước lên nhìn cậu ta, nghiêm túc nói: "Lục Hứa, cậu biến đi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa. Nhìn thấy cậu là tôi thấy tởm."

Mặt Lục Hứa trắng bệch, trước mặt người đàn ông khác, cậu ta cảm thấy nhục nhã chưa từng có.

"Cậu nói thật chứ?"

"Thật hơn chữ thật."

Lục Hứa thất thần: "... Được."

Cậu ta vừa đi, Ôn Lễ Hành đã tặc lưỡi: "Em nhất định phải bảo người ta 'biến' nhẹ nhàng thế à?"

"Em cũng biết tính em thế này chả ai ưa, nhiều người ghét lắm, nhưng em có muốn thế đâu. Em là vậy rồi, biết làm sao."

"Tôi không ghét em."

"Hả?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.

Anh ấy đáp tỉnh bơ: "Ít nhất thì tôi không ghét."

... Tim tự dưng đập thình thịch là sao?

Đột nhiên nhớ ra chuyện bữa trước chưa kịp hỏi, tôi buột miệng: "Sếp, có phải anh thích em không?"

"Còn phải hỏi."

... Sao lại có người thừa nhận thích người khác mà tự hào thế nhỉ? Hồi trước tôi còn tự ti muốn chết...

"Sao anh lại thích em? Như Cố Tích nói, em có gì tốt đâu..."

"Xì, cô ta nói gì em cũng tin à? Dễ bị thao túng thế?" Anh ấy ngập ngừng rồi đổi giọng: "Mà tôi lại thích cái vẻ ngốc nghếch của em đấy."

"... Vẻ ngốc nghếch?"

Thấy tôi trố mắt nhìn, anh ấy hiếm khi thấy ngại, bẻ đầu tôi đi chỗ khác. "Tính em thế cũng không có gì tệ. Thế giới này, luôn cần có những người thích yên tĩnh, vụng về mà."

"Vậy sao anh cứ muốn thay đổi em?"

"Tôi không muốn thay đổi em. Tôi chỉ mong khi gặp chuyện, em đừng có tự làm khổ mình."

Bạn cần đăng nhập để bình luận