"Cái túi làm sao? Chê đắt à? Tôi còn bắt người ta giảm giá cho cô rồi đấy, không bớt thêm đâu. Không thích thì vứt đi, khỏi trả lại."
Nói xong, anh ấy quay ngoắt bỏ đi.
Tôi: "..."
Mưa dai dẳng suốt đêm, ai nấy cũng bị kẹt cứng ở đây.
Ôn Lễ Hành có vẻ bận túi bụi, tôi vừa thức dậy đã thấy anh ấy họp với hành, gọi điện thoại với chả liên lạc.
Không hiểu người bận như vậy tối qua nổi hứng lên núi làm gì không biết, còn bị mắc kẹt nữa chứ.
Ra nhà ăn ăn sáng, tôi đã đụng ngay Lục Hứa với Cố Tích từ xa.
Không nằm ngoài dự đoán, hai người họ đang tiến về phía tôi.
Đi cùng còn có ba người bạn, trong đó có em gái Ôn Lễ Hành.
"Ngồi đây được không?"
Lục Hứa hỏi.
Đến gần tôi mới thấy rõ mặt cậu ta phờ phạc, chắc là mất ngủ cả đêm.
Không lẽ tối qua sinh nhật Cố Tích, quẩy banh nóc nên ngủ gật luôn à?
Chưa kịp trả lời, cậu ta đã ngồi xuống cạnh tôi.
Mặt Cố Tích hơi cứng lại, rồi lẳng lặng ngồi xuống đối diện.
Ba đứa bạn đi cùng cũng tự tìm chỗ mà ngồi.
Tôi vốn cũng không đói lắm, vừa cầm khay định đứng dậy thì Lục Hứa bỗng đặt mạnh đũa xuống bàn.
Tiếng động lớn khiến cả nhà ăn đổ dồn mắt về phía này.
Đôi mắt thâm quầng của cậu ta nhìn tôi chằm chằm: "Cậu nhất định phải thế này à?"
"Tôi tưởng tối qua chúng ta nói rõ ràng rồi mà."
Nghe vậy, mặt Lục Hứa lại sầm xuống.
Mặt Cố Tích cũng tối sầm.
Nhưng cô ta vẫn cố cười: "A Hứa bảo Tiểu Phong đến dự sinh nhật mà, chắc anh quên nói rồi nhỉ?"
"Cô ấy bận như thế, hơi đâu mà gặp chúng ta."
"Bận á? Giữa đêm hôm bận cái gì?"
"Tiểu Tích à, em uổng công nhớ nhung người ta rồi, có người m.á.u lạnh vô tình, không đáng để em phải bận tâm đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-7.html.]
Hai người cứ kẻ tung người hứng, bóng gió xa xôi.
Tôi chẳng hơi đâu mà đôi co, đứng dậy định chuồn.
Lục Hứa sắc mặt thay đổi, vội ngăn tôi lại: "Chúng ta nói chuyện đi."
"Nói chuyện gì, Ninh Dĩ Phong, cô qua đây cho tôi nhờ." Ôn Lễ Hành đột ngột xuất hiện.
Cái giọng ra lệnh khiến tôi giật cả mình, theo phản xạ buông tay Lục Hứa, bước về phía anh ấy.
"Sếp."
Ôn Lễ Hành cong môi, nở một nụ cười "thân thiện": "Hôm qua tôi dặn cô thế nào?"
"... Sếp, tôi chỉ thấy cãi nhau vô nghĩa thôi."
"Ninh trợ lý, cô định chọc tôi tức c.h.ế.t rồi để tôi thành trẻ mồ côi à?"
"..."
Ôn Lễ Hành trừng mắt, vẻ mặt kiểu "tiếc rèn sắt không thành thép".
Ôn Lễ Viện nãy giờ nín thở hóng chuyện, thấy vậy liền xích lại gần Ôn Lễ Hành.
"Anh, sao anh lại ở đây? Có việc ạ?"
"Đừng có xáp vô."
"Sao chứ?"
"Nhìn em anh ghê răng."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ôn Lễ Viện: "..."
11
Bị Ôn Lễ Hành lôi đi, tôi đã xác định là kiểu gì cũng bị mắng cho một trận.
Ai ngờ anh ấy chẳng nói gì, chỉ bảo tôi ăn no rồi theo anh ấy về làm việc.
"Tuy giờ chúng ta đang mắc kẹt ở đây, nhưng dù điều kiện có tệ đến đâu, chúng ta vẫn phải tạo ra một cái không gian làm việc tử tế, nhớ chưa, Ninh trợ lý?"
Tôi nhìn quanh căn phòng tổng thống siêu sang chảnh, rồi lại nhìn Ôn Lễ Hành mặt mày nghiêm nghị, ngập ngừng gật đầu: "Dạ."
"Vụ này tôi thêm vài yêu cầu mới, cô sửa lại hợp đồng đi."
"Vâng."
Tôi liếc qua mấy yêu cầu mới mà anh ấy đưa ra, hơi dè dặt: "Sếp, mình hét giá cao vậy, khách hàng có nổi đóa không ạ?"
"Hợp tác là trên tinh thần tự nguyện, người ta không thích thì tìm người khác. Mà vụ này khoai vậy, ngoài tôi ra thì ai gánh được?"