Cậu ta dè dặt nhìn tôi.
Tôi cười khẩy: "Đừng có giả nai nữa. Cậu là người trong cuộc, bao nhiêu lần người ta gán ghép cậu với Cố Tích, cậu không biết hả?"
"Tôi... tôi chỉ nghĩ là mọi người đang đùa thôi..."
"Ờ, đùa thôi... Vậy khi mọi người bảo tôi là cái đuôi, là con sen, là osin của cậu và Cố Tích, cậu cũng nghĩ là đùa, còn hùa theo cười nữa?"
Mặt Lục Hứa trắng bệch: "Không phải vậy..."
"Không phải vậy thì là thế nào?"
Giọng điệu chua ngoa của Ôn Lễ Hành vang lên từ phía sau.
Tôi quay phắt lại.
Ôn Lễ Hành cười khẩy nhìn tôi: "Ninh trợ lý, đi muộn năm phút rồi nhé. Thôi rồi tháng này bay màu chuyên cần."
Tôi hít sâu một hơi, quay ngoắt sang trừng mắt với cái tên đầu sỏ.
Lục Hứa cúi gằm mặt: "Tiểu Phong, tôi bù tiền chuyên cần cho cậu."
"Nhân viên của tôi, cần cậu lo chắc?"
Ôn Lễ Hành khinh khỉnh liếc xéo Lục Hứa: "Cậu em à, cái trò mèo này của cậu chỉ lừa được mấy con ngốc như Ninh trợ lý thôi, chứ qua mắt tôi thì còn non lắm."
Lục Hứa cau mày: "Chuyện giữa tôi và cô ấy thì liên quan gì đến anh?"
"Ồ, chạm nọc rồi à, xù lông lên rồi? Chột dạ hả?"
"Sếp..." Tôi kéo tay áo Ôn Lễ Hành, ra hiệu cho anh ấy bớt bớt lại đi.
Ai dè anh ấy gạt phắt tay tôi ra.
"Cô đừng có tin mấy cái điệu bộ nai tơ của cậu ta. Cô nghĩ cậu ta không biết con Trà Xanh kia thích cậu ta hả?"
"Cậu ta thừa biết cả cô và con Trà Xanh đều thích mình, mà cứ giả vờ ngây ngô."
"Một mặt hưởng thụ sự sùng bái âm thầm, hèn mọn của cô, một mặt lại tận hưởng cái sự ngưỡng mộ của bao người khi thấy hot girl của trường thích mình. Cái loại đàn ông đó bỏ đi là vừa!"
Ôn Lễ Hành cứ "Trà Xanh" với cả "Trà Xanh", mặt Lục Hứa thì tái mét, tôi lo hai người choảng nhau ngay trước cổng công ty mất.
Mà Ôn Lễ Hành thì vẫn không biết điều, vỗ vai tôi, giọng đầy tâm huyết:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-sep-co-noc/chuong-10.html.]
"Chỉ riêng cái vụ con Trà Xanh hết lần này đến lần khác giở trò hãm hại cô, mà cậu ta cũng không nhận ra được cái mánh khóe của nó! Đến con Trà Xanh mà cậu ta còn không phân biệt được thì loại đàn ông này dẹp cho rồi."
Ngập ngừng một lát, như sực nhớ ra điều gì, anh ấy bồi thêm một câu: "Mà nếu cậu ta phân biệt được mà vẫn giả vờ ngơ thì càng phải đá gấp!"
"Sếp, em biết anh tài rồi, biết rồi mà."
"Biết rồi thì thôi, hai người cứ tâm sự tiếp đi, tôi đi làm đây."
"..." Có cần thiết phải báo cáo với tôi là anh định đi đâu không vậy.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
15
Đợi Ôn Lễ Hành khuất bóng, Lục Hứa mới như bừng tỉnh.
Cậu ta thẫn thờ nhìn tôi: "Tiểu Phong, không phải như anh ta nói đâu. Lúc đó tôi thật sự không biết gì cả. Tôi đi cùng Cố Tích chỉ vì tôi nghĩ cô ấy là bạn của cậu. Tôi chỉ vì cậu nên mới làm bạn với cô ấy thôi."
"Tránh ra. Tôi còn phải đi làm."
"... Cái lần Cố Tích ngã cầu thang ấy, thật ra tôi cũng không hoàn toàn tin cô ấy, chỉ là lúc đó cậu cứ lạnh nhạt với tôi, tôi bực quá thôi."
"Vậy ý cậu là, tất cả đều là lỗi của người khác, cậu chẳng có lỗi gì hết đúng không?"
"Tôi..."
"Ừ, cậu nói đúng. Cậu quả thật không có lỗi gì cả. Thích cậu là chuyện của tôi, cậu không cần phải chịu trách nhiệm cho cảm xúc của tôi chỉ vì tôi thích cậu."
"Tiểu Phong..."
Đôi mắt cậu ta vừa ánh lên một tia hy vọng thì tôi đã lạnh lùng ngắt lời: "Lục Hứa, tôi đã từng thích cậu. Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, mong là chúng ta chia tay trong êm đẹp."
"Không thể nào! Tôi không tin!"
"Cậu tin hay không thì tùy."
Tôi vừa định bước đi thì cậu ta đã nghẹn ngào: "Cậu không cần tôi nữa hả?"
"Lục Hứa, tôi đã cho cậu nhiều cơ hội lắm rồi."
Đã từng, vì thích cậu mà tôi đã cho người khác quá nhiều cơ hội để làm tổn thương mình.
Giờ thì tôi không muốn phụ lòng mình thêm nữa.
"Cái khăn vứt đi đi, đó không phải là thứ dành cho cậu."
Mặt Lục Hứa trắng bệch như tờ giấy.