Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Chương 8

Một mùa đông nữa lại đến.

Chân của Vệ Chiếu Dạ gần như đã hoàn toàn hồi phục, hắn thậm chí còn dành thời gian may cho ta một đôi bảo vệ đầu gối.

Đường kim mũi chỉ tinh tế, ta dùng rất tiện.

Nhưng ta thật khó mà tưởng tượng được, đôi tay từng vung kiếm c.h.é.m g.i.ế.c lại có thể cầm kim thêu thùa như thế nào.

Hôm ấy, trong thành xuất hiện một vị quý nhân, nhiều thầy thuốc được mời đến để chữa trị.

Ta quỳ trong đám đông, cúi đầu nép mình.

Nghe nói vị quý nhân đến từ kinh thành, bị phục kích giữa đường, lang trung đi cùng bị g.i.ế.c ngay tại chỗ.

Đôi giày da bóng loáng thêu mây xuất hiện loạng choạng trong tầm mắt ta.

Ta ngẩng đầu, người đó đã đứng ngay trước mặt.

Một gương mặt gầy guộc, tái nhợt.

Không ngờ, lại là Vệ Tuân, người ta đã lâu không gặp.

Ánh mắt giao nhau, hắn vui mừng như điên.

"Kiều Chi, sao nàng lại ở đây?"

Nói xong, hắn lại ngẩn ngơ tự lẩm bẩm.

"Chẳng lẽ ta đang nằm mơ."

Người mà ta từng toàn tâm toàn ý yêu thương, giờ gặp lại, lòng lại không dấy lên chút gợn sóng nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận