Ngược Tuyết, Tầm Duyên
Chương 5
Đến bến đò, khi chuẩn bị lên thuyền, ta đã nghĩ đến việc sau này Kiều gia và Vệ gia nhất định sẽ đến tìm ta.
Vì vậy, ta quyết định không về đất Sở nữa mà đổi hướng lên thuyền đi Bắc Yến..
Gió thổi mạnh, bầu trời cao vời vợi, ta phóng tầm mắt ngắm nhìn non nước bao la, lòng bỗng nhẹ bẫng tựa cánh chim bay.
Không biết đã qua bao lâu, ta sắp tiến vào đất Yến.
Dòng Vị Thủy ven bờ như tấm lụa mềm mại, ánh nước lấp lánh, phản chiếu sắc xanh nhạt.
Ngồi trên mũi thuyền, ta không kìm được mà cúi người xuống vốc nước, miệng khẽ ngâm nga:
"Giang thủy tựa lụa mềm, ta nâng gáo múc lấy."
Thuyền hơi chao nghiêng.
Có người nhanh chóng nắm lấy cánh tay ta, giọng cười trầm thấp vang lên:
"Chỉ một con sóng lớn, cũng đủ uống và tắm luôn rồi."
Ta quay đầu, ánh mắt đối diện một đôi con ngươi sáng trong như pha lê.
Người phía sau là một thanh niên trẻ tuổi, đôi mi dày và dài, bàn tay nắm lấy tay ta vừa rắn rỏi vừa gân guốc, đẹp tựa tác phẩm điêu khắc.
Vài lọn tóc đen bị gió thổi tung, càng làm tăng vẻ phong lưu.
Hắn nhanh chóng buông tay, mỉm cười ôn hòa:
"Thất lễ rồi."
Hôm đó trên thuyền, ta và thanh niên ấy chỉ thoáng nhìn nhau trong chốc lát.
Sau khi đến đất Yến, ta thuê một căn viện nhỏ trong thành, mở một y quán chuyên trị những bệnh khó nói cho phụ nữ. Danh tiếng của ta dần dần lan xa.
Thường có các phụ nhân đến kết bạn và giúp ta làm vài việc lặt vặt.
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, cuộc sống ngày càng ổn định và thoải mái hơn.
Đất này nằm gần biên cương, đôi khi có giặc Bắc Địch xâm phạm, nhưng nhờ có Trấn Viễn Tướng quân đóng quân, nên dân chúng vẫn yên ổn.