Ngược Tuyết, Tầm Duyên
Chương 6
Năm mười ba tuổi, mẫu thân lâm bệnh.
Vì cần tiền, ta một mình ra ngoài hành y, nhưng bị phát hiện là con gái nên bị đuổi thẳng tay.
Đêm ấy trời mưa lớn, không có tiền ở quán trọ, ta phải co ro dưới mái hiên công đường mà ngủ một đêm.
Mưa rơi tí tách trên mái hiên, từng tiếng từng tiếng như d.a.o cứa vào lòng, ta vừa khóc vừa trách mình sao không phải là một nam nhân.
Ta căm ghét những ánh mắt coi thường khi người khác thấy ta là nữ nhân hành y.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, có người dứt khoát tin tưởng ta.
Mà người ấy, chỉ là một thoáng gặp gỡ.
Vì vậy, ta kiên định quỳ xuống hành lễ với hắn.
"Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của tiểu phó tướng."
Không biết có phải ảo giác hay không, nam nhân trên giường khẽ nhếch môi cười, gần như không thể nhận ra.
Với ta, Vệ Chiếu Dạ là một rắc rối.
Cách tốt nhất, chẳng qua là giữ cho mình bình an, khéo léo thoát khỏi sự việc ngoài ý muốn này.
Nhưng ta vẫn quyết định cứu hắn.
Ngoài rèm, mưa rơi trên lá ngô đồng, tiếng mưa rơi tí tách gợi ta nhớ đến ngày thứ ba sau khi đặt chân đến Bắc Yến.
Hôm ấy cũng là một ngày mưa.
Trên con phố dài, một tên công tử ăn chơi trượt chân đá đổ giỏ than của một lão ông bán than.
Than rơi lăn lóc, làm bẩn đôi ủng của gã.
Gã giận dữ, đá vào đầu gối của lão ông, ép ông phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi.
Một thanh niên với nụ cười phóng khoáng dắt ngựa ngang qua, cúi xuống nhặt một hòn đá trên đất, ném trúng đầu gã công tử, khiến gã m.á.u chảy ròng ròng.
Hắn đỡ lão ông dậy, dù nước mưa làm ướt vạt áo, nhưng đôi mắt lại cười rạng rỡ, mang vẻ bất cần.
"Người sao có thể quỳ trước cầm thú?"
Cảnh tượng đó ta đều ghi tạc vào lòng.
Phải rồi, người sao có thể quỳ trước cầm thú?
Vạn pháp giai không, nhân quả bất không. (Mọi sự vật hiện tượng đều vô thường, không có gì tồn tại mãi mãi, nhưng quy luật nhân quả vẫn luôn tồn tại và không thể thay đổi.)
Ta nghĩ, một người trẻ tuổi ngay thẳng và trượng nghĩa như vậy, không đáng phải chịu kết cục thảm khốc.
Đôi chân của ta sẽ mãi mãi không bao giờ lành lại.
Nhưng đôi chân của Vệ Chiếu Dạ, ta nhất định phải chữa khỏi.
Vệ Chiếu Dạ rất giỏi chịu đau, đến nỗi không cần dùng ma phí tán mà vẫn để ta cắt xương, nắn lại chân cho hắn.
Sau khi khâu vết thương, mấy ngày sau hắn lại lên cơn sốt cao.
Ta giúp hắn lau đi từng giọt mồ hôi trên trán, từng bát thuốc được ép uống vào.
Hắn nóng đến mức tự mình xé toang áo, để lộ cơ thể đầy vết thương cũ.
Trên n.g.ự.c có một vết đao cách tim chỉ hai tấc.
Dấu vết đã mờ, nhưng vẫn hiện rõ sự hiểm nguy khi đó.