Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Chương 2

Về sau, ta không chịu nổi cái đói rét hành hạ.

Khi đang tranh thức ăn với chó, ta bị Kiều Diên dẫn người bắt gặp ngay tại chỗ.

Hôm ấy, trời mưa như trút nước.

Nàng ta đạp mặt ta vào máng ăn của chó.

"Tỷ tỷ, dù sao tỷ cũng là đứa con thứ của Kiều phủ, sao tỷ sống mà chẳng còn chút tôn nghiêm nào thế?"

Đôi giày thêu từng chút từng chút giẫm nát cột sống ta.

Ta căm hận, không ngừng vùng vẫy, nhưng bị nàng ta đè chặt dưới chân.

"Đói sao? Liếm sạch bùn trên giày ta, ta sẽ cho ngươi ăn."

Nàng ta dùng mũi giày nâng cằm ta lên, ánh mắt chứa đầy sự độc ác khiến người khác nhìn mà không khỏi rùng mình.

Ta cúi đầu, từng chút, từng chút tiến lại gần.

Nàng ta vẫn cười.

"Chỉ sợ mẫu thân đã c.h.ế.t của ngươi thấy ngươi thế này, chắc dưới suối vàng cũng chẳng được yên lòng."

Ta há miệng, cắn mạnh vào chân nàng ta.

Cắn đến mức hàm răng ê ẩm, đến mức trong miệng tràn đầy mùi tanh của máu.

Kiều Diên thét lên thảm thiết, đám nô bộc liền ùa tới ra tay với ta.

Ngay lúc ấy, một viên đá từ đâu bay đến, đánh trúng từng người.

Bọn họ đầu rơi m.á.u chảy, kêu khóc thảm thiết, kinh hãi dìu Kiều Diên bỏ chạy.

Giữa trời mưa như trút nước, một chiếc ô được giương lên trên đầu ta.

Người đến là một thiếu niên dáng người cao gầy, khí chất thanh nhã.

Ta cố sức ngẩng đầu.

Chiếc ô che khuất phần lớn khuôn mặt hắn.

Ta chỉ nhìn thấy chiếc cằm như ngọc của hắn và miếng ngọc bội bên hông khắc chữ "Vệ."

Khi đó, cuộc sống của ta vô cùng khó khăn.

Phụ thân đón ta về phủ, chẳng qua là vì ta có chút nhan sắc, muốn chờ cơ hội gả ta đi để đổi lấy chút lợi ích.

Sau lần đó, ông ta lại chú ý đến ta nhiều hơn một chút.

Chủ mẫu và đích muội cũng kiêng dè phần nào, chỉ là ánh mắt vẫn tràn ngập oán hận.

Những năm qua, đối với Vệ Tuân, ta…

Tất cả bắt đầu từ chiếc ô ấy, ta đều là thật lòng.

Giờ đây, chính chiếc ô ấy…

Bị cơn gió lạnh thấu xương cuốn lên, xoay tròn giữa trời đất, cuối cùng chìm nghỉm dưới lòng hồ.

Mấy ngày trước, Vệ Tuân đến Kiều phủ gặp ta.

Ta đến không đúng lúc, vừa hay bắt gặp Kiều Diên đang rót trà cho hắn.

"Biểu tỷ thông minh hơn ta nhiều, vận khí cũng cực tốt. Năm đó, khi phụ thân muốn gả tỷ ấy làm kế thất cho Trung Dũng Hầu đã năm mươi tuổi, biểu tỷ khôn ngoan vô cùng, đêm đó nhất quyết ở lại núi, chẳng ngờ lại gặp may, từ đó dây dưa với công tử. Giờ đã năm năm trôi qua, hẳn là tỷ ấy ngày đêm mong được gả vào Vệ phủ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận