Ngược Tuyết, Tầm Duyên
Chương 14
Lưu thị vì lần bị ta dọa trước đó mà sốt cao, thần trí mơ hồ, bị người ta lôi vào nha môn.
Kiều Lê, mặt mày đen kịt, ánh mắt hằn học như muốn xé xác ta ra.
Ta bình thản nhìn lại ông ta, ánh mắt không hề có chút sợ hãi.
Ta không làm điều gì mà không có sự chuẩn bị.
Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ.
Dân làng làm chứng rằng Kiều Lê đã cưới mẫu thân ta trước khi vào kinh và sinh ra ta.
Người hầu trong phủ làm chứng rằng sau khi vào Kiều phủ, ta chỉ là một đứa cháu họ thường xuyên bị chủ mẫu Lưu thị và Kiều Diên hành hạ.
Kiều Lê vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, thậm chí cười nhạt, đáp:
"Chỉ là lời của đám người hèn mọn, sao có thể coi là bằng chứng?"
Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Vậy lời ta thì sao?"
Vệ Tuân mệt mỏi bước vào.
"Lần đầu ta gặp Kiều Chi, nàng bị con gái của Lưu thị dẫm lên trong cơn mưa, đến mức phải tranh thức ăn với chó. Ta hỏi Kiều đại nhân, ông ấy nói— 'Con gái vô dụng, không bằng nuôi một con ch.ó hữu ích.'"
Ta ngạc nhiên khi thấy Vệ Tuân xuất hiện, cả đại đường xôn xao.
Ta quỳ xuống, dâng lên bằng chứng đã chuẩn bị từ lâu ở Kiều phủ.
Đó là một bức thư Kiều Lê viết cho Trung Dũng Hầu năm mươi tuổi:
[Kiều Chi cũng là con gái của ta. Nếu Hầu gia thích, ta sẽ cho nó đi kiệu nhỏ vào phủ. Chỉ mong Hầu gia nâng đỡ nhiều hơn.]
Bức thư này, cũng nhờ có Vệ Chiếu Dạ mà ta có được.