Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Chương 7

Vệ Chiếu Dạ tựa người vào giường, ánh nắng chiếu sáng khuôn mặt, cả hàng chân mày cũng thoáng vẻ bình thản, sáng sủa.

Hắn mỉm cười, chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

"Thì…?”

"Thì đã sao?"

Ta sững người, không biết phải đáp lại thế nào.

Hắn lại cầm chiếc trâm, nhét trở lại vào tay ta.

"Người khác nói gì, đó là chuyện của họ. Nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ nghề y. Những người được nàng cứu, chưa một ai coi thường nàng. Ai cũng biết Kiều Chi là nữ y giỏi nhất đất Bắc Yến.

"Chỉ là từng từ hôn thôi, có gì quan trọng? Quan trọng là làm sao để không thẹn với lòng, hành xử chính trực."

Đôi mắt ta chợt thấy cay cay.

"Lời này… không giống những gì ngươi thường nói."

Vệ Chiếu Dạ nghiêng đầu, nét mặt gian xảo như một con hồ ly, nở nụ cười ranh mãnh.

"Vậy ta nên nói thế nào?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận