Ngược Tuyết, Tầm Duyên
Chương 15 - Hết!
Mẫu thân chẳng biết gì cả, chỉ lặng lẽ vào phòng ta mỗi tối.
Bà đắp lại tấm chăn ta đã đá ra, bôi thuốc mỡ lạnh buốt lên lòng bàn tay ta, hôn lên trán ta, rồi khẽ khàng nói đi nói lại lời xin lỗi.
Bà không biết ta vẫn đang thức.
Bà chẳng biết gì cả.
Và ta tình nguyện để bà chẳng bao giờ biết gì.
Những ngày ta nhắm mắt chịu đựng, ta luôn mơ đến cảnh hai mẹ con ta kiêu hãnh đi qua phố dài, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, ta mua tặng bà những món trang sức đắt nhất.
Nhưng bà đã mất rồi.
Sau này, ta từng nếm qua biết bao cao lương mỹ vị.
Thứ ta nhớ nhất, vẫn là bát canh cải trắng khi xưa, hai mẹ con ta sát vai nhau cùng chia sẻ.
Ta nhìn về phía chân trời xa xôi.
Phía sau, viên quan phụ trách cẩn thận đặt bộ quan phục lên bàn.
Mặt bàn gỗ tử đàn được ánh nắng chiếu sáng lấp lánh.
Trưởng Công chúa bổ nhiệm ta làm nữ y quan, dạy nghề y cho những cô gái không nơi nương tựa.
Nếu có nữ quyến nhà nào muốn học, cũng đều được chào đón.
Ngày càng nhiều phụ nữ không còn cảm thấy xấu hổ vì những căn bệnh khó nói.