Ngọc Vỡ

Chương 9

Luôn có những kẻ khốn nạn, không kiềm chế được bản tính khốn nạn trong xương tủy, cảm thấy thứ đã mất đi, thứ vĩnh viễn không có được mới là tốt nhất.

"Cái c.h.ế.t của chị đã khơi dậy tình yêu của Hứa Vân Châu dành cho chị, giống như pháo hoa rực rỡ, thoạt nhìn quả thực vượt trội hơn tất cả những thứ tầm thường và dung tục trên thế gian.”

"Nhưng sau đó thì sao, lấy gì để tiếp tục làm nhiên liệu cho bông pháo hoa đó, để nó mãi mãi rực rỡ? Sau khi pháo hoa tàn, quay trở lại cuộc sống tầm thường dung tục, anh ta sẽ lại trở về con người trước kia.”

"Chị lấy cái c.h.ế.t làm canh bạc, đánh cược anh ta yêu chị.”

"Vậy bây giờ anh ta không yêu nữa, chị định thế nào, c.h.ế.t thêm lần nữa à?"

Tôi quay người rời đi, Giang Hiểu Mạt ở phía sau tôi mất kiểm soát gào lên:

"Cô nói những lời này với tôi, chẳng phải là muốn nói, người anh ấy thật sự yêu là cô sao?"

Tôi dừng bước, muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng vẫn tiếc nuối lắc đầu, nhanh chóng rời đi.

11

Đi đến cuối hành lang, tôi gặp Hứa Vân Châu đang vội vã chạy tới.

Vẻ mặt anh ta đầy áy náy và lo lắng.

"Đường Đường, Giang Hiểu Mạt đến tìm em à? Cô ta... cô ta nói gì với em rồi? Không bắt nạt em chứ?"

Tôi nhìn gương mặt của Hứa Vân Châu.

Không hiểu sao, đối với Giang Hiểu Mạt, tôi vừa chán ghét vừa có chút thương hại.

Nhưng đối với Hứa Vân Châu, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn đến tận xương tủy.

"Anh đã chia tay với cô ta rồi." Hứa Vân Châu khẩn thiết nói: "Đường Đường, anh đã nhận rõ trái tim mình, anh chỉ cảm thấy cô ta đáng thương, người anh thật sự thích là em."

"Em cũng thích anh, đúng không? Suốt ba năm, anh đều nhìn thấy rõ.”

"Khi anh bị đám côn đồ ngoài trường bắt nạt, chính em đã đưa hai nghìn tệ cho ông chủ tiệm sửa xe gần đó, nhờ anh ta để ý giúp.”

"Hồi lớp 11, giáo viên chủ nhiệm đó nhận hối lộ, cướp mất suất khen thưởng của anh, chính em đã viết thư tố cáo gửi hiệu trưởng.”

"Khi anh bị thương trong giải đấu bóng rổ, em đã khóc rất nhiều, luôn đợi ở bên ngoài bệnh viện.”

"Đường Đường, làm bạn gái anh, được không?”

"Anh chắc chắn, chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Trong ánh mắt tha thiết của Hứa Vân Châu, tôi từ từ nở nụ cười.

Anh ta tưởng rằng tôi đã đồng ý, nên cũng vui vẻ cười theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận