Ngọc Vỡ
Chương 2
02
Tôi tỉnh lại, không phải ở bệnh viện mà là ở nhà.
Trên bàn bày cháo và bánh bao, bên cạnh bàn ngồi ba người.
Bố, mẹ và Giang Hiểu Mạt mặc đồng phục học sinh.
Mà tôi cũng mặc đồng phục học sinh, ngơ ngác đứng ở cửa phòng ngủ.
"Còn ngây ra đó làm gì? Sắp muộn học rồi." Mẹ vừa mắng tôi, vừa lấy túi giữ nhiệt đựng bánh bao nhỏ và trứng vào: "Không kịp rồi, con mang đi đường ăn nhé."
Cho đến khi bố chở tôi và Giang Hiểu Mạt đến trường, tôi mới hoàn hồn.
Tôi thực sự đã trùng sinh rồi.
Đây là một buổi sáng rất bình thường vào năm tôi mười tám tuổi — Giang Hiểu Mạt dậy sớm mười phút đã ăn xong bữa sáng, còn tôi thà không ăn sáng cũng muốn ngủ thêm một chút nên bị mẹ nhét cho một túi đồ ăn sáng, bắt tôi mang theo ăn.
Ở cổng trường, tôi nhìn thấy học sinh trực tuần phụ trách ghi tên những người đi muộn.
Đó là một bóng hình vô cùng quen thuộc.
Hứa Vân Châu.
Năm mười tám tuổi, anh ta mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt thanh tú, như nam chính bước ra từ tiểu thuyết.
Kiếp trước khi nhìn thấy anh ta, tôi luôn hồi hộp, tim đập thình thịch.
Giờ đây tôi lại rùng mình, từ tận đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Mà Hứa Vân Châu không nhìn tôi, ánh mắt anh ta rơi vào người Giang Hiểu Mạt, tràn đầy niềm vui mừng khi tìm lại được thứ đã mất.
Tôi lập tức biết, Hứa Vân Châu cũng trùng sinh rồi.
Vì tâm lý muốn tránh xa kẻ biến thái càng xa càng tốt, tôi xách túi đồ ăn sáng của mình, cúi đầu muốn nhanh chóng đi qua.
Hứa Vân Châu đột nhiên gọi tôi lại.
"Đợi đã."
Ánh mắt anh ta rơi vào túi bánh bao tôi đang cầm, sau đó anh ta lại nhìn Giang Hiểu Mạt tay không.
Giang Hiểu Mạt chú ý đến ánh mắt của Hứa Vân Châu, cô ta nhìn túi đồ ăn sáng trong tay tôi, nuốt nước bọt, vẻ mặt nhẫn nhịn.
Tôi đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra đây là lý do tại sao cả nhà chúng tôi rõ ràng đối xử rất tốt với Giang Hiểu Mạt nhưng Hứa Vân Châu lại chắc chắn rằng chúng tôi đều bắt nạt cô ta.
Ví dụ như lúc này, rõ ràng Giang Hiểu Mạt đã ăn sáng ở nhà rồi nhưng những biểu cảm của cô ta lại cho thấy, nhà chúng tôi chỉ chuẩn bị bữa sáng cho tôi, cô ta phải nhịn đói đi học.
Khi tôi đang chìm trong sự kinh ngạc, Hứa Vân Châu đã bước tới, chặn đường tôi.
"Chia cho cô ấy một nửa." Hứa Vân Châu chỉ vào túi bánh bao nhỏ trong tay tôi, lạnh lùng nói.