Ngọc Vỡ

Chương 1:

Ba năm sau khi kết hôn với Hứa Vân Châu, tôi mới biết anh ta cưới tôi là để trả thù cho bạch nguyệt quang đã c.h.ế.t của mình.

Dưới sự sắp đặt của anh ta, bố tôi c.h.ế.t trên bàn mổ, mẹ tôi suy sụp tinh thần nhảy lầu tự vẫn, tôi mang thai bị anh ta giam cầm.

Hứa Vân Châu nói: "Đây là những gì nhà cô nợ Mạt Mạt."

Tôi dốc toàn lực đồng quy vu tận với anh ta, khi mở mắt ra lần nữa, chúng tôi cùng nhau trùng sinh.

Lần này, tôi tránh xa Hứa Vân Châu nhất có thể, mặc cho anh ta đi cứu rỗi bạch nguyệt quang của mình.

Anh ta lại hết lần này đến lần khác tìm tôi, thấp hèn mà tuyệt vọng: "Đường Đường, em có thể g.i.ế.c tôi, chỉ cần em chịu nhìn tôi."

01

Đây là ngày thứ bảy tôi bị Hứa Vân Châu giam cầm.

Trong căn hầm, tôi bị anh ta còng tay chân, không thể cử động.

Mà bác sĩ Hứa, người luôn được khen ngợi là thanh phong minh nguyệt, giờ đây lại mang nụ cười lạnh lẽo điên cuồng như ác quỷ.

"Thẩm Tử Đường, bây giờ cô có phải cảm thấy rất ngột ngạt, rất bức bối không?"

"Mạt Mạt bị nhà các người nhận nuôi mười ba năm, mỗi ngày cô ấy đều sống trong sự ngột ngạt bức bối như vậy!"

Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta: "Đây là lý do anh hại c.h.ế.t cả nhà tôi?"

Chỉ vài tháng trước, tôi còn tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới.

Bố tôi là ngôi sao sáng trong ngành y, mẹ tôi là quản lý cấp cao của một tập đoàn đa quốc gia, tôi lớn lên với tất cả tình yêu thương của bố mẹ, sau đó gặp được Hứa Vân Châu, người chồng thanh mai trúc mã, yêu thương tôi hết mực.

Hứa Vân Châu là sinh viên mà bố tôi tự hào nhất, luôn được coi là thiên tài trong lĩnh vực chuyên môn, cộng thêm vẻ ngoài lạnh lùng tuấn tú như minh tinh điện ảnh, chỉ cần ra ngoài khám bệnh là sẽ bị xin số Wechat vô số lần.

Nhưng anh ta chỉ mỉm cười từ chối: "Xin lỗi, người yêu đang ở nhà đợi tôi."

Những ngày tháng hạnh phúc kéo dài rất lâu, cho đến một tháng trước, bố tôi bị bệnh, cần phải phẫu thuật.

Ca phẫu thuật này do Hứa Vân Châu, sinh viên mà ông tin tưởng nhất phụ trách, độ khó không cao, ai cũng nghĩ sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng nó lại thất bại.

Hứa Vân Châu đau khổ tột cùng, thậm chí còn nói cả đời không muốn lên bàn mổ nữa.

Mẹ tôi mắt đỏ hoe, gắng gượng an ủi anh ta: "Phẫu thuật đều có xác suất thất bại, con đã cố gắng hết sức, lão Thẩm sẽ không trách con đâu, ông ấy còn trông cậy con kế thừa học thuật của ông ấy, cứu được nhiều người hơn..."

Hứa Vân Châu nhờ sự an ủi của tôi và mẹ mà dần bình tĩnh lại, đúng lúc đó kỳ thi thăng chức của tôi sắp bắt đầu, Hứa Vân Châu bảo tôi tập trung ôn thi, anh ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc mẹ tôi.

Nhưng vào ngày tôi thi, lại nhận được tin mẹ tôi nhảy lầu.

Tôi điên cuồng chạy từ phòng thi về nhà, Hứa Vân Châu mắt đỏ hoe nói với tôi: "Mẹ an ủi anh nhưng bản thân lại không nghĩ thông, đi theo bố rời đi rồi..."

Trong vòng một tháng, tôi liên tiếp mất đi bố mẹ, ngã bệnh không dậy nổi.

Hứa Vân Châu xin nghỉ dài hạn, nói muốn đưa tôi ra biển nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận