Ngọc Vỡ
Chương 4
"Tử Đường, chuyện này em tìm giáo viên là được rồi, báo cảnh sát làm gì?"
Mặc dù sự việc đã lắng xuống, nhưng sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm rất khó coi, xe cảnh sát ra vào trường học, truyền ra ngoài sẽ không có ảnh hưởng tốt gì.
Tôi ngây thơ chớp chớp mắt: "Là bạn học Hứa Vân Châu nói muốn báo cảnh sát, em chỉ nghe theo cậu ấy, gọi điện báo cảnh sát thôi."
"Hơn nữa cảnh sát đã điều tra, sự trong sạch của em cũng coi như được đảm bảo. Nếu không sau này lại có người nói em bắt nạt học đường hay cố ý gây thương tích, em có miệng cũng không nói rõ được."
Giáo viên chủ nhiệm tức giận nhìn tôi, lại nhìn Hứa Vân Châu, cuối cùng ánh mắt rơi vào Giang Hiểu Mạt.
“Tôi thật không ngờ, lớp chúng ta lại có nhân tài có thể thi đỗ vào Trung Hí, Bắc Điện.”
“Nói rơi nước mắt liền rơi nước mắt, nói giả vờ ngã liền giả vờ ngã. Thẩm Hiểu Mạt, em không học thì thôi đi, lại còn muốn kéo người khác xuống nước cùng sao?”
Không trách giáo viên chủ nhiệm lại tức giận như vậy.
Đầu tiên là Hứa Vân Châu, người chưa từng xin nghỉ buổi nào, lại vì cô ta mà trốn liền hai tiết học.
Tiếp theo là tôi bị cô ta vu oan, bị ép phải báo cảnh sát.
Thẩm Hiểu Mạt, bản thân cô ta đã học kém, lại còn muốn kéo theo tôi và Hứa Vân Châu, hai học sinh xuất sắc nhất nhì, giáo viên chủ nhiệm thực sự tức c.h.ế.t rồi.
“Đừng tưởng bây giờ là lớp 12, tôi sẽ không dám ghi em vào danh sách kỷ luật…”
Giáo viên chủ nhiệm còn chưa nói hết, Hứa Vân Châu đã chắn trước mặt Thẩm Hiểu Mạt.
“Thưa cô, xin cô đừng trách Hiểu Mạt.”
Hứa Vân Châu nói.
Giáo viên chủ nhiệm sững người.
Cô ấy không ngờ, đã chứng thực được Thẩm Hiểu Mạt rõ ràng là giả vờ ngã để vu oan, Hứa Vân Châu vẫn bảo vệ cô ta.
Hứa Vân Châu dịu dàng nói:
“Lần này Hiểu Mạt làm vậy quả thực không đúng nhưng không thể trách cậu ấy.”
“Cậu ấy chỉ là quá thiếu thốn tình yêu thương, quá muốn được người khác bảo vệ, cho nên mới làm như vậy.”
“Cho nên cách làm đúng đắn không phải là trách móc hay trừng phạt mà là thấu hiểu, là ấm áp, là chữa lành.”
Mấy bạn học xung quanh đã nghe đến ngây người, có một bạn nữ thậm chí quên mất giáo viên chủ nhiệm đang ở đó, kinh ngạc lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, thằng này bị bệnh à?”