Thái tử vẫn cần sự hậu thuẫn của phủ Trấn Quốc Công, hôn nhân này vốn được coi là cầu nối liên minh giữa hai nhà.
Ai ngờ, mọi việc đã đi chệch khỏi quỹ đạo.
Để gây sức ép, nhà họ Thôi lập tức trình một bản tấu lên triều, buộc tội Tiêu Huyền Dạ.
Nhưng hắn đâu phải hạng yếu mềm, liền vặn lại bằng một tấu chương khác, trực tiếp vạch tội nhà họ Thôi.
Ta hiểu rõ, từng ấy vẫn chưa đủ.
Nếu muốn phủ Trấn Quốc Công toàn tâm toàn lực lật đổ nhà họ Thôi, ta cần thêm một mồi lửa—một mồi lửa thật lớn.
Dù sao, sau lưng nhà họ Thôi, còn có cả Hoàng hậu và Thái tử.
13
Hoa nương từng dạy ta:
“Muốn đánh bại đối thủ, trước hết phải đứng vào vị trí của họ mà suy nghĩ.”
Vì vậy, ta nhiều lần tự hỏi:
Nếu ta là Thôi Minh Châu, bước tiếp theo ta sẽ làm gì…
Không nghi ngờ gì nữa, nhà họ Thôi sẽ không buông tay hôn sự này.
Phủ Trấn Quốc Công nắm trong tay hai mươi vạn binh mã, phe Thái tử sao có thể cam lòng bỏ lỡ?
Quả nhiên, Thôi Minh Châu không làm ta thất vọng—nàng ta đã hạ thủ với Tiêu Huyền Dạ.
Đêm đó, cánh cửa phòng ta đột nhiên bật mở.
Tiêu Huyền Dạ đứng nơi ngưỡng cửa, gương mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt tối tăm khác hẳn ngày thường.
Yết hầu hắn khẽ trượt lên trượt xuống, như đang gắng nuốt xuống cơn khát cháy rực.
“Thế tử… ngài làm sao vậy?”
Tiêu Huyền Dạ đã sớm xem ta như tri kỷ, không giấu giếm:
“Thôi thị… hạ thuốc ta.”
Ta biết—thời cơ đã tới.
Nhưng ta không vội bàn chuyện sâu xa, chỉ lặng lẽ lấy băng lạnh, cố gắng hạ bớt hơi nóng trong cơ thể hắn.
Cứ thế một lúc lâu, hơi thở hắn vẫn dồn dập, dục niệm chưa giảm.
Cuối cùng, hắn bước lên một bước, mạnh mẽ kéo ta vào lòng.
Hắn còn tỉnh táo, nhưng giọng khản đặc, trầm thấp:
“Tường Vi… ta nhớ nàng đến phát điên.”
Mùi nam tính dày đặc bao trùm.
Ta bật khóc.
Khóc cho sự bất lực của chính mình—không thể dựa vào một mình để báo thù.
Khóc cho bước đường cùng dẫn ta đến đêm nay.
Đêm khuya, khi Tiêu Huyền Dạ đã được thỏa mãn, hắn nhìn đôi mắt sưng đỏ của ta, tràn đầy áy náy:
“Chỉ Chỉ, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Ta càng không trách cứ, hắn lại càng dịu dàng.
Bên kia, Thôi Minh Châu như phát cuồng.
Nàng ta bày mưu tính kế, cuối cùng lại làm áo cưới cho ta.
Giữa ta và Tiêu Huyền Dạ, không ai nhắc đến chuyện “thế thân”, nhưng mỗi lần thân mật, hắn vẫn sẽ hôn lên đóa tường vi nơi eo ta.
Có khi hắn gọi ta là “Tường Vi”, nhưng cũng dần dần, hắn bắt đầu khẽ gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/9.html.]
“Chỉ Chỉ…”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trong những khoảnh khắc cuồng nhiệt, e rằng chính hắn cũng không còn phân rõ—rốt cuộc người hắn yêu là ai.
Hoa nương nói không sai:
“Tình yêu của đa số nam nhân và nữ nhân vốn chẳng giống nhau.”
Tiêu Huyền Dạ—hắn có chút đáng thương.
Nhưng ta… nào khác gì hắn?
Hắn động lòng, còn trái tim ta thì từ lâu đã c.h.ế.t lặng.
Ta uống thuốc trợ thai mà Hoa nương đưa, rất nhanh liền mang thai.
Nhưng đứa bé này… vốn không thể giữ được.
Thanh lâu từng có không ít nữ tử dùng cách này để buộc khách chuộc thân—thai nhi sinh ra từ thuốc men ấy, đa phần không trụ nổi.
Tiêu Huyền Dạ là độc đinh ba đời, vợ chồng Quốc Công gia biết tin liền vô cùng coi trọng đứa trẻ, dù nó chỉ là con thứ.
Nếu Thôi Minh Châu biết điều, hòa thuận với Tiêu Huyền Dạ, phủ Quốc Công tuyệt không để ta hạ sinh đứa bé.
Nhưng—nàng ta càng ngày càng khiến họ thất vọng.
Khi nghe tin ta có thai, Thôi Minh Châu nổi điên.
Lần này, nàng ta học khôn hơn, giả vờ sang viện của ta, thậm chí còn “vô ý” ngã nhào xuống đất.
Nàng ta cất giọng the thé, vẻ mặt dữ tợn:
“Ngươi to gan thật! Dựa vào việc có thai mà dám khinh thường cả chính thê ta?
Tin hay không, ta sẽ để nhà họ Thôi dâng tấu lên triều, tố ngươi tội “sủng thiếp diệt thê”!”
Ta khẽ nhếch môi, giọng châm chọc:
“Ha… ngươi có phong thái chính thê sao? Trong mắt ta, ngươi còn không bằng nữ tử xuất thân tiểu hộ như ta. Thế tử nói… ngay cả một sợi tóc của ta, ngươi cũng không sánh nổi.”
Lời ta—lửa đổ thêm dầu.
Thôi Minh Châu giận đến phát điên:
“Tiện nhân! Ta phải g.i.ế.c ngươi!”
Như thường lệ, nàng ta lại cầm roi.
Sai bà tử ấn chặt ta xuống đất, rồi quất từng nhát lên người ta, còn hung hăng đá thẳng vào bụng dưới.
Cơn đau quặn thắt như d.a.o cắt.
Ta vừa khóc vừa bật cười.
Hài nhi à, thứ lỗi cho nương.
Nhưng con—chính là lưỡi d.a.o sắc bén nhất, để xuyên tim nhà họ Thôi.
14
Khi Tiêu Huyền Dạ lao đến, đứa bé đã không còn.
Hắn không nói một lời, vung tay tát mạnh vào gương mặt tái nhợt của Thôi Minh Châu:
“Thôi thị! Từ hôm nay trở đi, Tiêu – Thôi hai nhà, thề không đội trời chung!”
Ta giả vờ hơi thở mong manh, thân thể như sắp tan biến, vẫn nằm bất động không tỉnh lại.
Lang y bắt mạch, khẳng định thai nhi đã mất.
Trong mắt Tiêu Huyền Dạ, ta vốn là thế thân của Tường Vi.
Nhưng ở ta, hắn còn pha lẫn một chút cảm giác “mất rồi lại có”—một thứ tiếc nuối, trân trọng, và khao khát bù đắp.
Đứa trẻ này, hắn cũng đã mong chờ.
Giờ thì đứa bé chẳng còn, ta cũng sắp “vào quan tài”.
Hôm ấy, Tiêu Huyền Dạ lập tức hạ bút viết hưu thư, đoạn tuyệt với Thôi Minh Châu.