MỸ NHÂN TÂM KẾ: XUYÊN TIM

10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin truyền đến tai vợ chồng Quốc Công gia.

Họ không những không ngăn cản, mà còn thản nhiên gật đầu, đồng lòng ủng hộ con trai.

Phủ Trấn Quốc Công chính thức tuyên chiến với nhà họ Thôi.

 

Thôi Minh Châu cùng đám gia nhân thân cận bị thẳng tay đuổi khỏi phủ, ngay trong đêm.

Ngoài sân vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn, tiếng đồ đạc bị ném xuống đất, tiếng khóc mắng xen lẫn.

 

Ta vẫn nhắm mắt, lặng im như kẻ đã đi nửa chân qua quỷ môn quan.

 

Bên giường, Tiêu Huyền Dạ canh ta từng khắc, tiếng nói run rẩy khản đặc:

“Ta không thể mất thêm một người nữa… Tường Vi đã không còn… Chỉ Chỉ, nàng không được bỏ lại ta…”

 

Khi Thái tử đích thân đứng ra giảng hòa, Tiêu Huyền Dạ lạnh lùng từ chối.

Hắn âm thầm gặp Tam hoàng tử, chính thức liên minh.

 

Nhà họ Thôi tuy gắng sức che đậy chuyện của tiểu lang quân năm xưa, nhưng thanh danh đã mục ruỗng.

Thôi Minh Châu vẫn không biết sợ, còn lớn tiếng tuyên bố:

 

“Một đám tiện dân c.h.ế.t rồi thì sao? Trong mắt quyền quý, chúng có là gì?! Năm xưa ta diệt cả nhà họ Triệu, chúng dám làm gì ta?”

 

Lần đầu tiên, đại nhân nhà họ Thôi—thân sinh của nàng ta—giơ tay tát con gái mình:

“Ngu xuẩn! Thật là ngu xuẩn! Ngươi đã hại Thái tử mất đi một cánh tay đắc lực, còn khiến cửa nhà họ Thôi mang nhục!”

 

Từ ấy, Thôi Minh Châu dần mất đi chỗ đứng trong gia tộc.

 

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

Cú đòn chí mạng hơn đang chờ đợi nàng ta.

 

Hoa nương ở nơi tối tăm, âm thầm giúp ta một phen.

Nàng cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của Thôi Minh Châu.

 

Hôm ấy, trên con đường lớn dẫn đến hoàng cung, một nam tử trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú gõ mạnh vào đăng văn cổ.

Tiếng trống báo cáo tội vang vọng giữa kinh thành.

 

Nam tử cất giọng vang rền, như d.a.o găm xé toạc bầu không khí:

 

“Tiểu nhân là một nhạc sư. Hai năm trước bất hạnh lọt vào mắt xanh của Thôi Minh Châu. Nàng ta cho người hạ dược, ép ta khuất phục. Sau nửa năm trêu đùa chán chê, nàng ta mưu g.i.ế.c người diệt khẩu, vì miệng từng nói: ‘Ta sắp gả vào phủ Trấn Quốc Công. Loại hạ tiện như ngươi, chỉ đáng làm món đồ chơi của ta.’”

 

Quần chúng xung quanh ồ lên kinh hãi.

Hóa ra, Tiêu Huyền Dạ—vị anh hùng chinh chiến sa trường—cũng chỉ là một “ứng viên dự phòng” trong mắt nàng ta.

 

Tin tức lan khắp kinh thành như bão táp, dấy lên sóng gió khôn cùng.

 

Dù đứng sau Thôi Minh Châu là Hoàng hậu và Thái tử, cũng không còn sức xoay chuyển càn khôn.

Lần này, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nhơ bẩn.

 

Trong phủ, ta vẫn “hôn mê” bất tỉnh.

Tiêu Huyền Dạ vì ta mà nổi giận ngút trời, trong vòng một tháng, hắn liên tục dâng sớ hạ bệ hàng loạt quan viên phe Thái tử.

 

Ngay cả Thái tử, cũng bị tố cáo tham ô bạc cứu tế, chịu tội trước triều.

 

Tam hoàng tử—một nhân vật nặng ký trong cuộc tranh đoạt ngôi vị—lập tức nắm lấy cơ hội, cùng Tiêu Huyền Dạ liên thủ, thế lực bành trướng nhanh như vũ bão.

 

Hai tháng sau—

Thái tử và nhà họ Thôi đồng loạt gặp đại nạn.

Hoàng hậu bị phế, nhốt vào lãnh cung, còn được ban cho một dải lụa trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/10.html.]

 

Cây đổ, bầy khỉ tan.

Tội trạng của mẹ con Hoàng hậu cùng nhà họ Thôi bị phơi bày đến tận cùng, từng mảng nhơ nhớp kéo lê trước thiên hạ.

 

15

 

Ta vẫn dùng sâm thang để treo giữ hơi tàn nơi ngực, bấu víu chút sinh mệnh cuối cùng.

Bởi vậy, khi giả vờ tỉnh lại, sắc diện ta yếu ớt đến mức gió thoảng cũng đủ lay.

 

Ngày nhà họ Thôi bị c.h.é.m đầu toàn tộc, ta kiên quyết đòi đến pháp trường chứng kiến.

Tiêu Huyền Dạ không lay chuyển được, đành ôm ta theo.

 

Ta tựa vào lòng hắn, mắt dõi theo bóng người nơi góc đài cao.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Từ xa, ánh mắt ta và Thôi Minh Châu chạm nhau—cả hai đều rõ ràng tình cảnh của mình lúc này.

 

Ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười ung dung.

 

Nhìn xem—quyền thế ngất trời của nhà họ Thôi, cuối cùng cũng sụp đổ.

Kẻ làm nhiều điều ác, tất có ngày tự diệt vong.

Kẻ đánh mất lòng người, sớm muộn cũng phải trả giá.

 

Tận đến giờ khắc này, ta vẫn chọn tin rằng:

Cõi đời này, công đạo còn tồn tại.

Ít nhất… chỉ cần đủ kiên định tranh đấu, vẫn có thể thấy được ánh sáng le lói nơi chân trời.

 

Đao phủ giơ cao lưỡi đao.

Từng chiếc đầu người rơi xuống nền đá, m.á.u nhuộm đỏ cả đất pháp trường.

 

Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trời xanh thăm thẳm, ánh dương rạng rỡ giữa không trung.

 

Trở về phủ Trấn Quốc Công, ánh mắt lão gia nhìn ta sâu thẳm, phức tạp vô cùng.

 

Tiêu Huyền Dạ cau mày:

“Phụ thân, có chuyện gì sao?”

 

Lão gia vung tay, ném ra mấy phong thư:

“Tự ngươi xem đi.”

 

Lão gia không nổi giận, nhưng rõ ràng đã sinh tâm phòng bị.

 

Ta đoán được nguyên cớ.

 

Tiêu Huyền Dạ đọc xong, sắc mặt lập tức đen lại.

Hắn quay phắt sang ta, giọng trầm đục như chứa lửa giận:

“Vậy ra… nàng đến phủ Trấn Quốc Công là có mưu đồ từ trước? Triệu Nhị Lang—chính là người nàng yêu?”

 

Ta không né tránh, cũng không biện minh, chỉ bình thản:

“Đúng vậy, thế tử gia. Ta chưa từng lừa dối ngài, ta thật sự từng có một người trong lòng, và người ấy đã c.h.ế.t thảm.”

 

Ta biết—đã đến lúc rời đi.

 

Sự thật đã phơi bày, nhưng Tiêu Huyền Dạ không đồng ý buông tay.

Hắn bật ra hai tiếng cười khổ, ánh mắt phức tạp đến cực độ:

“Kiều Chỉ Chỉ… nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận