Lời đồn lan nhanh như lửa cháy đồng, thấm sâu vào từng góc phủ Trấn Quốc Công.
Ngay cả gia nhân trong phủ cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Đối diện những tiếng xấu dồn dập, Thôi Minh Châu không cách nào g.i.ế.c sạch mọi người để bịt miệng, cũng không thể chặn đứng dư luận.
Nàng ta phát điên, trút giận lên đám hạ nhân, chửi bới, đánh đập vô cớ.
Cuối cùng, đến cả lão gia cũng tức giận, vị lão nhân vốn điềm đạm ít lời, nay rúng giọng quát:
“Thôi thị! Đây là phủ Trấn Quốc Công, không phải hậu viện của nhà họ Thôi! Lão phu chưa từng thấy ai tàn độc với hạ nhân đến mức ấy! Ngươi mau tự mình đến từ đường đóng cửa hối lỗi!”
Lần này, Thôi Minh Châu giận đến toàn thân run rẩy, nhưng không dám cãi lại lão gia nửa câu.
Tiêu Huyền Dạ cũng không hề đi cùng nàng ta về nhà mẹ đẻ.
Quan hệ hai nhà Tiêu – Thôi, vì thế càng thêm căng thẳng.
Thôi Minh Châu tàn nhẫn, nhưng người bên cạnh nàng ta lại chưa chắc trung thành tuyệt đối.
Ta bỏ ra một ít bạc, lại thêm đôi lời khích dụ, rất nhanh đã mua chuộc được vài hạ nhân thân cận.
Đêm đó, họ lén đặt một con búp bê dính m.á.u dưới giường của Thôi Minh Châu.
Đó chính là tượng gỗ tiểu lang quân từng khắc—một kiệt tác tinh xảo đến từng đường nét, từng ánh mắt, sinh động như thật.
Đêm khuya, Thôi Minh Châu vừa đặt mình lên giường, vừa vén màn lên thì bắt gặp con búp bê đầy m.á.u ấy.
“A a a a a—”
Tiếng thét kinh hoàng xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
Nàng ta chân trần, tóc dài xõa tung, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng ngủ, lao cả ra khỏi sân viện, dáng vẻ chẳng khác gì một con thiêu thân mất phương hướng.
“Có ma! Có ma! Đừng theo ta!”
“Cút ngay! Ta phải g.i.ế.c ngươi!”
“A a a—đừng đến gần ta!”
Tiếng kêu điên loạn vang vọng khắp phủ Trấn Quốc Công.
Không ít gia nhân tận mắt thấy cảnh nàng ta phát điên, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo vì sợ hãi đến tột cùng.
12
Thôi Minh Châu trốn vào tiểu Phật đường.
Chuyện này đến tai lão phu nhân—một người đã nhiều năm lễ Phật—cũng không khỏi nổi giận:
“Hành xử như thế, sao xứng đáng làm chủ mẫu của một phủ?”
Không chỉ vậy, nàng ta còn ở lì trong Phật đường suốt đêm.
Sáng hôm sau lại mời cao tăng đến phủ làm pháp sự trừ tà.
Phủ Trấn Quốc Công lúc này chẳng khác gì một nơi u ám, khói hương nghi ngút, âm khí vần vũ.
Đám bà tử nhà họ Thôi được phái đến càng không biết giữ lễ, ngang nhiên đốt phù chú khắp nơi.
Lão phu nhân giận đến nỗi đập mạnh cây trượng:
“Nhà họ Thôi dù sao cũng là thế gia vọng tộc, sao lại nuôi ra một đứa con gái không ra thể thống thế này?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/8.html.]
Ngoài phủ, lời đồn ngày một lan xa, khiến vợ chồng Quốc Công gia vốn đã có thành kiến, nay càng nhìn Thôi Minh Châu không thuận mắt.
Một khi thành kiến đã sinh, thì về sau khó mà tiêu tan.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hai lão nhân dứt khoát ra lệnh miễn lễ thỉnh an của nàng ta.
Còn Tiêu Huyền Dạ—tất nhiên càng không buồn đặt chân đến viện của Thôi Minh Châu.
Ngược lại, hắn thường đến tìm ta để trò chuyện.
Ta hiểu rõ thế cuộc triều đình lúc này rối ren, hắn lại hay bị đau đầu, bèn thường xuyên giúp hắn xoa bóp huyệt Thái Dương.
Ngày qua ngày, Tiêu Huyền Dạ dần dần lệ thuộc vào sự hiện diện của ta.
Ta đối với hắn, như một làn gió xuân dịu dàng, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh, nhưng lại chẳng thể nào nắm giữ được.
Hôm ấy, hắn ngồi im lặng nhìn ta rất lâu.
Ánh mắt sâu thẳm, thần sắc dần trở nên phức tạp, như chìm trong ký ức xa xăm.
Rồi, hắn khẽ gọi:
“Tường Vi…”
Ta hiểu—hắn đã động lòng.
Dù hắn không chịu thừa nhận, nhưng trong tâm, hắn đang viện cớ rằng mình chỉ đang nhớ nhung cố nhân.
Ta khẽ mỉm cười, dịu dàng nhắc nhở:
“Thế tử gia, thiếp là Chỉ Chỉ mà.”
Tiêu Huyền Dạ thoáng sững người, rồi bất chợt kéo ta vào lòng, siết chặt:
“Chỉ Chỉ ngoan, đừng cự tuyệt ta… Hãy thương ta một lần, cứ coi như… nàng là Tường Vi của ta cũng được.”
Ta thuận theo, không chút chống cự.
Từ đó, mối quan hệ giữa chúng ta càng thêm sâu đậm.
Tin đồn Tiêu Huyền Dạ sủng ái tiểu thiếp lan khắp phủ, không bao lâu đã đến tai nhà họ Thôi.
Mẫu thân của Thôi Minh Châu—một người vốn là sinh mẫu của Hoàng hậu đương triều—đích thân dẫn người đến cửa.
Bà ta từ trên cao nhìn xuống, khí thế kiêu ngạo như đã quen coi thiên hạ chỉ là kiến hôi dưới chân.
Bà ta còn dẫn theo một nha hoàn dung mạo xinh đẹp:
“Nghe nói Thế tử muốn nạp thiếp? Nếu vậy, không bằng thu thêm một người nữa.”
Rồi cười lạnh:
“Con gái ta mới là chính thất, Thế tử nên để nó sớm sinh trưởng tử. Phóng mắt khắp kinh thành, nào có đạo lý để con thứ sinh trước? Theo ta thấy, chi bằng tối nay viên phòng ngay, tránh để người ngoài chê cười.”
Tiêu Huyền Dạ nghe vậy, bật cười—nụ cười lạnh đến cực độ:
“Ta không phải súc vật để bảo giao phối là có thể giao phối.”
Lời nói thẳng thắn, nghe qua có phần tục tằn, nhưng với nhà họ Thôi—lại là câu trả lời thích đáng nhất.
Hắn không hề nhân nhượng, đuổi khách thẳng tay, còn lạnh giọng tuyên bố:
“Nếu nhà họ Thôi không hài lòng với hôn sự này, vậy thì cứ việc hòa ly.”