Nhưng ngay giây tiếp theo, Tiêu Huyền Dạ vươn tay kéo ta đứng sát cạnh hắn, tấm lưng rắn rỏi như tường đồng che chắn cho ta khỏi ánh mắt hung hãn của Thôi Minh Châu.
Hắn trầm giọng, âm sắc lạnh đến buốt người:
“Đủ rồi. Kiều Chỉ Chỉ… là người của ta.
Ngươi định đem người của ta, gả cho một mã phu?
Thôi thị, đây là cách mà Thôi gia dạy ngươi làm thê tử sao?”
Một tiếng “Thôi thị”—thật xa cách, không chút nhu tình.
Thôi Minh Châu giận đến run người, đôi mắt đỏ hoe:
“Ta… Phu quân! Chàng đã cưới ta, sao còn có thể nhìn đến tiện tỳ này? Nàng ta chẳng qua là một con nô bộc hạ tiện!”
Nàng ta quá tự phụ.
Coi rẻ tất thảy những ai không bằng mình.
Nhưng Tiêu Huyền Dạ, từng bước qua gió tuyết, từng nếm mùi khốn khó, hắn ghét cay ghét đắng sự kiêu ngạo nông cạn ấy.
Hắn nhếch môi, giọng nói như lưỡi d.a.o cắt vào lòng Thôi Minh Châu:
“Con cháu thế gia, bên cạnh có vài cánh oanh tiếng yến vốn là chuyện thường tình.
Nếu hôm nay ngươi đã muốn làm lớn chuyện, vậy ta nói thẳng—
Kiều Chỉ Chỉ, từ nay là thiếp của ta.”
Ầm—
Trong mắt Thôi Minh Châu, ta nhìn thấy một thứ gì đó nứt vỡ.
Là tự tôn. Là kiêu ngạo. Là cái ảo tưởng rằng cả thiên hạ này phải xoay quanh nàng ta.
09
Thôi Minh Châu giận dữ bỏ đi.
Nàng ta tin chắc Tiêu Huyền Dạ sẽ đuổi theo để dỗ dành, bởi từ nhỏ nàng đã quen được người đời nâng niu như minh châu trên tay.
Nhưng—Tiêu Huyền Dạ không hề làm vậy.
Thôi Minh Châu trở về viện của mình, ngay lập tức bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc.
Đám gia nhân hầu hạ bên nàng ta không một ai thoát khỏi cơn thịnh nộ, tất thảy đều bị phạt nặng.
Trong chốc lát, phủ Trấn Quốc Công rối loạn tựa ong vỡ tổ.
Lão phu nhân sai người nhắn với Tiêu Huyền Dạ:
“Thế tử, lão phu nhân muốn ngài sang xem tình hình thiếu phu nhân.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiêu Huyền Dạ chau mày, trong mắt thoáng hiện chút do dự.
Còn ta, khéo léo lảo đảo một bước, “ngất” vào đúng lúc.
Tiêu Huyền Dạ vội vàng đưa tay đỡ lấy ta.
Ta hé miệng cười yếu ớt, sắc mặt tái nhợt khiến bản thân trông càng đáng thương hơn bao giờ hết.
Ta biết rõ—giờ phút này, mình có bao nhiêu phần “ta thấy mà thương” trong mắt hắn.
“Thế tử gia… không cần lo lắng cho nô tỳ. Thiếu phu nhân chắc hẳn đang giận, ngài hà tất vì nô tỳ mà ban vị thiếp?…”
Tiêu Huyền Dạ thở dài, khẽ bế ta đặt lên giường:
“Cho ngươi vị thiếp chẳng qua là quyền nghi ứng biến. Như vậy, Thôi thị sẽ không thể ra tay quá đáng với ngươi nữa. Ta hiểu nỗi đau của ngươi… cũng hiểu tâm tình của ngươi.”
Hắn hơi nhíu mày, giọng trầm thấp:
“Thôi thị… thực sự là người cố chấp ngang ngạnh, khiến người khác đau đầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/6.html.]
Ta nhìn hắn, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt như hồ thu lặng sóng.
Khi hắn không hề né tránh, ta đưa tay khẽ chạm lên chân mày và hàng mi hắn, khẽ thì thầm:
“Nhị lang…”
Lệ ứa quanh mi, ta không nói thêm gì.
Bởi lúc này, im lặng còn hơn vạn lời.
Ta không cần dùng đến vẻ quyến rũ mê hoặc.
Ta cũng không cần dệt lên những lời hoa mỹ.
Tiêu Huyền Dạ—hắn sẽ tự mình đem ta xem như tri kỷ.
Chúng ta, hai kẻ từng mất đi người yêu dấu nhất, trong vô thức đã tìm thấy nơi nhau chút hơi ấm còn sót lại của cõi nhân gian.
Thứ tình cảm này, còn bền chắc hơn cả hoan ái nơi phòng khuê.
Hôm sau, đến lễ dâng trà của thiếp thất với chính thê.
Ta biết Thôi Minh Châu sẽ giở trò.
Tiêu Huyền Dạ cũng đoán được.
Vì vậy, hắn đích thân xuất hiện, đứng đó quan sát từng cử chỉ, ánh mắt sắc như lưỡi d.a.o giấu trong vỏ.
Thôi Minh Châu quả nhiên lại bày ra thủ đoạn cũ rích của chốn hậu viện.
Khi ta cúi người dâng trà, nàng ta cố ý để chén trà sôi tràn ra, đổ thẳng lên tay ta.
Cơn bỏng rát xuyên thấu da thịt, nhưng ta chỉ nhẹ rùng mình.
Thôi Minh Châu giả vờ cười tươi, giọng the thé:
“Ôi, làm muội muội bị phỏng rồi. Là lỗi của ta. Người đâu, thưởng muội muội một thỏi bạc.”
Nàng ta dùng cách này để nhục mạ ta—biến phần “thưởng” ấy thành sự bố thí tàn nhẫn.
Ta cúi đầu nhận lấy bạc, dáng vẻ như một kẻ ăn mày cảm tạ người bố thí.
Nhưng ta không khóc, cũng chẳng giận dữ—chỉ lặng lẽ, nhẫn nhịn như một đoá hoa úa.
Chính sự im lặng ấy, lại càng khiến Thôi Minh Châu trở nên nhỏ nhen, tầm thường.
Tiêu Huyền Dạ đứng cạnh, sắc mặt lạnh lùng như gió đông, ánh mắt nhìn nàng ta đầy thất vọng.
Đêm ấy, Tiêu Huyền Dạ vẫn không đặt chân vào tân phòng của Thôi Minh Châu.
Chuyện “viên phòng” lại một lần nữa bị trì hoãn.
Hắn thường lui tới viện của ta hơn, đôi khi chỉ để ngắm ta cười.
Hắn từng nói, ánh mắt ta thanh khiết, nhìn thấy khiến lòng người dễ chịu.
Tiểu lang quân khi xưa cũng từng nói với ta như vậy.
Trong lúc Thôi Minh Châu không ngừng giăng bẫy hãm hại ta, ta đã tìm được cơ hội xoay chuyển cục diện.
Trước đây, bà tử từng đứng ra vu cáo ta trộm cắp—nay gia đình bà ta gặp biến cố, cần gấp một khoản bạc.
Thôi Minh Châu vốn khinh miệt hạ nhân, chẳng buồn đoái hoài.
Còn ta, thì đích thân đến tìm.
Giờ ta đã là thiếp thất, bà ta không dám ngang ngược như trước.
Ta đưa ra một túi bạc, giọng ôn tồn:
“Nghe nói con dâu bà đang dưỡng thai, tiền thuốc không ít. Bạc này, xin đừng khách khí.”
Bà tử khựng lại, hồ nghi hỏi:
“Côi… cô không hận lão thân sao?”