03
Hoa khôi, quả nhiên xứng danh Hoa khôi.
Danh tiếng vang dội khắp kinh thành, không phải chỉ vì nàng biết chiều lòng nam nhân.
Đến nay nàng vẫn là bán nghệ không bán thân.
Ấy vậy mà những kẻ si mê nàng vẫn nguyện tiêu xài ngàn vàng, chỉ để đổi lấy một nụ cười thoáng qua nơi khóe môi.
Ta theo hầu bên nàng ba tháng, học lấy từng cách đối nhân xử thế, từng chiêu thức ẩn giấu đao kiếm sau lớp lụa mềm.
Đến mùa xuân, tháng Ba, Tiết trời vẫn còn vương lạnh.
Tin truyền về—Tiết tử họ Tiêu, Tiêu Huyền Dạ, hồi kinh chuẩn bị đại hôn.
Cũng chính lúc ấy, ta tự bán mình vào phủ Trấn Quốc Công.
Hôm đó, trời còn rét buốt.
Ta cố ý trộm vật, rồi lại cố tình để người bắt gặp.
Khi bà tử định động thủ trừng phạt, ta liền vùng chạy, giả vờ hoảng hốt lao xuống ao bên ngoài viện của Tiêu Huyền Dạ.
Tiếng động lớn đến mức kinh động cả phủ.
Tiêu Huyền Dạ lập tức nghe tin, bước nhanh đến.
“Chuyện gì vậy? Mau kéo người lên trước đã!”
Hắn, quả nhiên là bậc trọng tình.
Chưa hỏi nguyên do, đã trước tiên cứu người.
Ta được một bà tử biết bơi kéo lên.
Tấm áo ướt sũng dán vào người, hoa tường vi khắc trên eo lộ ra, đỏ như m.á.u tươi giữa trời xuân lạnh lẽo.
Ta run rẩy, môi tím bầm, gập người trên nền đá xanh thở dốc:
“Dù có chết, nô tỳ cũng không chịu bị bán đi! Muốn giết, muốn chém, tùy ngài định đoạt! Nhưng… thứ đó không phải do nô tỳ trộm! Các người không thể vu oan giá họa!”
Bà tử đuổi theo ta vội vàng quỳ xuống, gằn giọng:
“Con tiện tỳ kia còn dám chối! Ta rõ ràng thấy ngươi trộm nhân sâm để nấu canh!”
Ta lảo đảo đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu Huyền Dạ, giọng bi phẫn:
“Thế tử gia, nô tỳ nguyện lấy cái c.h.ế.t để chứng minh trong sạch!”
Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, rồi đột ngột quát khẽ:
“Đủ rồi! Nếu không trộm thì là không trộm. Cần gì phải cố chấp đến vậy? Ngươi… quả là một kẻ có cốt khí. Từ hôm nay, ở lại viện của ta hầu hạ.”
Nhảy xuống ao, hình xăm tường vi, lời thề c.h.ế.t để giữ thanh danh…
Lại đúng vào tiết Ba tháng Ba—cũng là thời điểm người xưa trong lòng hắn hương tiêu ngọc vẫn.
Quả nhiên, ta đã khiến Tiêu Huyền Dạ để mắt đến.
Nhan sắc ta, có lẽ không bằng Thôi Minh Châu, cũng chẳng phải bản sao của Bạch Nguyệt Quang đã khuất kia.
Nhưng như Hoa khôi từng nói: “Mỹ nhân kế, cốt ở đánh vào tâm, không phải ở dung mạo.”
Bà tử kia gấp gáp đập đầu xuống đất:
“Thế tử gia! Tiện tỳ này thực sự trộm đồ! Nô tỳ không thể để phủ Trấn Quốc Công tổn hao một chút nào!”
Bà ta là người trung thành.
Còn ta, chỉ im lặng, để đôi mắt đẫm nước nhìn thẳng Tiêu Huyền Dạ.
Ta tin, cố nhân trong tim hắn cũng từng nhìn hắn như vậy.
Bởi, năm xưa ta cũng hay lặng lẽ nhìn tiểu lang quân của ta.
Khi một người thật lòng yêu, ánh mắt ấy sẽ vô thức dừng nơi người mình yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/2.html.]
Tiêu Huyền Dạ nhíu mày, nhìn qua ta rồi lạnh giọng hỏi:
“Ngươi nói nàng ta trộm. Vậy, rốt cuộc nàng ta trộm gì?”
Bà tử nghiến răng:
“Nhân sâm dùng để nấu canh, chính tay ta thấy nàng cầm đi!”
Tiêu Huyền Dạ ánh mắt sắc lạnh, ra lệnh:
“Lục soát.”
Một bà tử khác tiến đến, cẩn thận lục khắp người ta.
Cuối cùng, bà ta lui về, cúi đầu bẩm:
“Hồi Thế tử gia, không tìm thấy nhân sâm.”
Dĩ nhiên không tìm thấy—cây nhân sâm ấy đã bị ta ném vào đám rong rêu dưới đáy ao từ lâu.
Bà tử vu cáo ta mặt mày thất sắc, không dám tin vào mắt mình.
Cuối cùng, bà ta bị phạt quỳ một canh giờ.
Còn ta, theo bước Tiêu Huyền Dạ, vào thẳng viện của hắn.
Gió xuân lùa qua hiên, hơi lạnh cắt da cắt thịt, khiến mắt ta cay xè.
Ta khẽ ngoảnh đầu nhìn về phía bà tử đang quỳ rạp dưới sân.
Xin lỗi… vì đạt được mục đích, ta đành phải nhẫn tâm.
Một ngày nào đó, ắt sẽ báo đáp.
04
Tiêu Huyền Dạ vốn là bậc chính nhân quân tử.
Hắn chỉ thu nhận ta làm một tiểu tỳ bên người, hoàn toàn không hề có ý khác.
Sau khi thay xong y phục, hắn cho gọi ta đến diện kiến, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi tên gọi là gì?”
Ta rụt rè liếc nhìn hắn, cố ý bày ra vẻ sợ hãi xen lẫn chút mừng rỡ, nhỏ nhẹ đáp:
“Nô tỳ họ Kiều, tên Chi Chi. Nhà nghèo, lúc nô tỳ chào đời, trong phòng có chuột kêu chí chí, nên mới được đặt tên như vậy.”
Ta khẽ kéo tay áo, ra vẻ muốn che đi bộ y phục chưa mấy vừa người.
Hoa nương từng dạy: “Đánh thức lòng thương xót nơi một nam nhân là bước đầu tiên trong mỹ nhân kế. Nếu ngay cả sự thương xót cũng không thể có, thì thứ còn lại bất quá chỉ là dục niệm. Mà dục niệm, khi đã thỏa mãn rồi, sẽ phai tàn rất nhanh.”
Tiêu Huyền Dạ chỉ khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt:
“Ừm. Đi pha trà đi.”
Ta không giống những tiểu tỳ khác, không khoa trương, không mưu toan, chỉ yên lặng làm việc.
Hắn đọc sách, ta hầu bên cạnh.
Hắn viết chữ, ta mài mực.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nửa tháng sau, Tiêu Huyền Dạ bỗng hỏi ta một câu không đầu không đuôi:
“Đóa tường vi nơi eo của ngươi… là thế nào?”
Hắn nói xong, liền giải thích thêm:
“Hôm đó ngươi rơi xuống nước, bổn thế tử chỉ vô ý liếc qua, không cần để bụng.”
Ánh mắt hắn hơi tránh né, dường như cố gắng giữ vẻ thản nhiên.
Nhưng ta thấy rõ—chén trà trong tay hắn, một ngụm cũng chưa uống.