MỸ NHÂN TÂM KẾ: XUYÊN TIM

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta khẽ cười, lắc đầu:

“Bà là trung bộc của Tiêu gia, thấy kẻ trộm liền hết sức bắt giữ, đó chẳng phải lỗi của bà. Ngược lại, là ta đắc tội bà trước.”

 

Bà tử im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, vì cần tiền gấp, bà ta đành nhận lấy bạc, sắc mặt phức tạp.

 

10

 

Ta nhiều lần viện trợ bạc tiền cho gia đình bà tử, không chỉ vậy, khi con dâu bà ta khó sinh, ta còn kịp thời mời lang y đến cứu giúp.

 

Khi đứa bé cất tiếng khóc chào đời, bà tử mừng rỡ ôm lấy đứa cháu béo tròn, cuối cùng cũng hạ xuống mọi phòng bị. Nước mắt giàn giụa, bà ta quỳ xuống trước mặt ta, dập đầu nói:

 

“Về sau, nếu Nhị nương có điều gì căn dặn, chỉ cần bảo lão thân một tiếng. Những việc lão thân làm được, nhất định dốc hết sức mình. Chỉ là… chỉ xin đừng phải chuyện thương thiên hại lý.”

 

Quả nhiên là người có lòng lương thiện.

Hoa nương từng dạy ta cách nhìn thấu người:

Một kẻ không tham lợi riêng, lại một lòng trung thành với chủ, thì bản chất khó có thể tàn ác đến cùng cực.

 

Ta khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng kéo bà ta đứng dậy, giọng ôn tồn:

“Bà là trung bộc của Tiêu gia. Nhưng thử hỏi—nếu phu nhân thế tử không phải người đoan chính, lương thiện, lẽ nào bà cam lòng?”

 

Bà tử thoáng sững người.

Phải, suốt những ngày qua, không ít hạ nhân trong phủ đã nhận ra Thôi Minh Châu không phải bậc hiền lương chủ mẫu.

 

Nàng ta luôn nhìn người bằng nửa con mắt, chưa từng xem gia nhân là người.

Nàng ta đã sớm đánh mất lòng người.

 

Bà tử khẽ chau mày, như đang hạ quyết tâm:

“Nhị nương… rốt cuộc cô muốn gì?”

 

Ta mỉm cười dịu dàng, mắt thoáng lướt qua ánh lửa nơi đèn dầu:

“Ta kể cho bà nghe một câu chuyện.”

 

Ta kể về tiểu lang quân của ta—chàng đã cứu người thế nào, rồi bị hãm hại ra sao.

Giọng ta nhẹ bẫng, như kể một chuyện cũ không liên quan gì đến mình.

 

Chỉ có ta mới biết, mỗi một chữ thốt ra, nơi trái tim ta lại co rút, nhói lên từng cơn.

 

Nghe xong, sắc mặt bà tử trắng bệch, kinh hoảng thốt:

“Thế tức là… thiếu phu nhân đã sớm không còn thanh bạch, lại còn g.i.ế.c người diệt khẩu! Nàng ta… thật độc ác!”

 

Ta khẽ lắc đầu, giọng đều đặn như nước chảy:

“Bà không cần phải làm gì lớn lao. Chỉ cần khi hầu hạ lão gia, thỉnh thoảng vô tình nhắc đến chút chuyện là được.”

 

Lão gia thích thú với việc điêu khắc, từng mua không ít tác phẩm của tiểu lang quân.

Ngày chàng qua đời, lão gia còn từng sai người đến Liên Hoa Ô để dò hỏi.

 

Ánh mắt bà tử sáng lên vẻ đã hiểu.

Bà là người cũ trong phủ, tự nhiên có thể ung dung nhắc đến trước mặt lão gia.

Nếu chuyện được nhắc đến một cách “tình cờ” thì càng tốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/7.html.]

Hai ngày sau.

Bà tử tìm được cơ hội, thận trọng khơi gợi chuyện tiểu lang quân trong lúc trò chuyện với lão gia.

 

Nghe xong, lão thái quân khẽ thở dài cảm khái:

“Không ngờ còn có chuyện như vậy… Đứa trẻ đó khi xưa mua bán đều quang minh, đến một đồng bạc cũng không muốn lấy thêm, sao có thể là hạng bám đuôi quý nữ? Huống chi, nếu Thôi thị xuất hành đúng quy củ, bên người hẳn đã có thị tùng. Kẻ ngoại nhân làm sao tiếp cận nổi?”

 

Nghi ngờ chớm nở trong mắt lão gia.

Vụ “tiểu lang quân bám đuôi Thôi Minh Châu” vốn đầy sơ hở, nay càng lộ rõ dấu vết gượng ép.

 

Đáng tiếc, năm xưa quan phủ đã định án, khép tội tiểu lang quân vì “tâm sinh tà niệm” mà bị đánh chết.

Nhưng từ giây phút này, ấn tượng của lão gia về Thôi Minh Châu đã sụp đổ phần nào.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Song, để khiến phủ Trấn Quốc Công thực sự đứng ra đối đầu với nhà họ Thôi, chỉ bấy nhiêu thì chưa đủ.

 

11

 

Trong sâu thẳm đáy lòng Tiêu Huyền Dạ, vẫn luôn ẩn chứa nỗi áy náy với Tường Vi.

Khi ta từng chút từng chút trở nên giống Tường Vi, ta liền trở thành đối tượng để hắn bù đắp.

 

Lễ nạp thiếp cuối cùng được miễn, nhưng về bạc tiền, Tiêu Huyền Dạ lại cực kỳ hào phóng.

 

Ta thu xếp tất cả số của cải ấy, một mình đến Thanh Lâu gặp Hoa nương, dâng bạc lên nàng:

“Tỷ tỷ tốt của ta, ta góp phần vào bạc chuộc thân của tỷ.”

 

Hoa nương nhìn thấy ta, hai mắt đỏ hoe vì kích động:

“Kế hoạch báo thù… đã đến bước nào rồi?”

 

Ta không giấu giếm, kể hết mọi sự.

Nghe xong, nàng còn vui mừng hơn cả ta.

 

“Tiếp theo, ta e phải làm phiền tỷ thêm đôi chút. Khi ta tích góp đủ bạc, nhất định sẽ mang đến cho tỷ.”

Nàng giúp ta, ta cũng sẽ báo đáp.

Biết ơn và đền ơn, là bổn phận căn bản của con người.

 

Hoa nương nhếch môi cười:

“Muội nói đi.”

 

“Thanh Lâu người đến người đi, tai mắt tứ phương, lời đồn dễ lan. Muội muốn khắp kinh thành đều biết: Thôi Minh Châu từng rơi vào tay sơn tặc, lại còn ra tay tàn độc, g.i.ế.c cả ân nhân cùng gia quyến của người ấy.”

 

Hoa nương bật cười, tiếng cười như hoa nở trong đêm:

“Thật khoái trá lòng người!”

 

Chưa đến ba ngày, lời đồn đã xôn xao khắp phố chợ.

 

Thậm chí có người quả quyết:

“Nếu không phải Thôi thị có tật giật mình, thì hà cớ gì nhà họ Thôi lại phải diệt khẩu?”

 

“Chớ đùa! Con bà vợ của tam cữu đệ ta cũng sống ở Liên Hoa Ô. Năm xưa, nhà họ Triệu kia—cả năm mạng người, nói c.h.ế.t là chết, c.h.ế.t sạch không chừa một ai!”

 

“Thật đáng thương… dân đen làm sao có thể đấu lại quan gia?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận