MỸ NHÂN TÂM KẾ: XUYÊN TIM

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi trưa vừa sang, ta giả bộ chậm rãi tỉnh lại sau “cơn trọng thương”.

Thôi Minh Châu dẫn người đến, lôi ta khỏi giường.

Trong tay nàng ta cầm một khối lệnh bài chưởng quản gia sự, vung vẩy trước mặt ta.

 

Gương mặt kiều diễm ấy khi cười lại vặn vẹo, méo mó đến đáng sợ:

“Ha… tiện tỳ, thấy rõ chưa? Đây là lệnh chưởng gia! Một con sâu cái kiến như ngươi, ta chỉ cần nhấc ngón tay cũng có thể bóp chết! Loại thấp hèn như ngươi, sao dám vọng tưởng bám víu quyền quý? Nực cười! Đồ của ta, ngươi cũng dám chạm vào?!”

 

Thấp hèn? Cao quý?

Đâu mới là hèn, đâu mới là quý?

Tại sao dưới lớp vỏ hoa lệ của nàng ta, ta chỉ nhìn thấy nhơ nhớp?

 

Nếu không có tiểu lang quân của ta, nàng ta đã sớm bị bọn sơn tặc làm nhục.

Ấy vậy mà, nàng ta lại lấy oán báo ân, sai người đánh c.h.ế.t ân nhân của mình.

 

Ta vẫn im lặng, không phản ứng.

Sự trầm mặc ấy khiến Thôi Minh Châu càng thêm phẫn nộ, tin chắc rằng ta và Tiêu Huyền Dạ có mờ ám.

 

Nàng ta hừ lạnh, vung tay sai người:

“Lôi nó ra chuồng ngựa! Ta thấy, nó hợp với lão mã phu góa vợ ấy lắm!”

 

Rồi nàng ta cười khanh khách, tiếng cười bén nhọn như d.a.o cứa vào tai người nghe:

“Thứ hạ tiện, chỉ xứng với hạ tiện! Đợi ngày các ngươi sinh ra một lũ con ranh tiện tỳ, để tiếp tục hầu hạ cho hài tử của ta!”

 

Ta ngẩng đầu, mắt trừng trừng nhìn nàng ta.

Thôi Minh Châu cười càng rạng rỡ:

“Người sống phải biết thân biết phận. Ngươi sinh ra thế này, trách ai được?”

 

Trong miệng ta thoáng vị tanh của máu.

Lúc này ta mới nhận ra—là chính ta cắn nát đầu lưỡi.

 

Phật nói, chúng sinh bình đẳng.

Nhưng… thế gian này, có thực sự bình đẳng?

Ta đọc sách không nhiều, chẳng hiểu nổi.

Ta chỉ biết, ta căm ghét đến tận xương tủy cái gọi là “tôn ti trật tự” của cõi đời này.

 

Đám bà tử thô bạo kéo ta ra khỏi phòng, còn không quên buông lời chua cay:

“Lão mã phu ấy góa vợ đã lâu, trước đây còn đánh c.h.ế.t ba bà vợ. Ngươi theo hắn, bảo đảm ngày tháng ‘náo nhiệt’!”

 

Ta không hề lộ chút hoảng sợ nào.

Thôi Minh Châu càng độc ác, chỉ càng nhanh đẩy ta vào tay Tiêu Huyền Dạ mà thôi.

 

Quả nhiên, tiếng động trong viện không nhỏ.

Tiêu Huyền Dạ vẫn cho người âm thầm theo dõi ta, nên chẳng bao lâu sau, hắn đã tức tốc chạy đến.

Thôi Minh Châu quá nóng vội.

Nàng ta đáng ra nên chọn thời điểm thích hợp hơn để “xử lý” ta.

 

“Ngươi đang làm gì?” – Tiếng quát trầm khàn vang lên, như sấm sét giữa trời xuân.

 

Một bà tử đang giữ chặt vai ta.

Ta nhân thế, cả người mềm nhũn, để mặc thân mình đổ gục xuống đất.

 

Tiêu Huyền Dạ vốn là người biết giữ chừng mực, không nên ra tay với người của Thôi Minh Châu.

Nhưng khi hắn thấy ta bị bà tử cưỡng bức kéo lê, ánh mắt hắn chợt lạnh lẽo.

Hắn lao tới, một cước đá văng bà tử, giọng gầm lên như cuồng phong:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/5.html.]

 

“To gan! Phủ Quốc Công há là nơi cho các ngươi làm càn?!”

 

08

 

Tiêu Huyền Dạ vốn là võ tướng, sức mạnh nơi chân tay khó ai bì kịp.

Một cước ấy, bà tử bị đá văng, miệng lập tức phun ra m.á.u tươi.

 

Hắn… cố ý để Thôi Minh Châu trông thấy.

 

Sắc mặt Thôi Minh Châu tái nhợt, vẻ kiêu căng thường ngày phút chốc bị kinh hãi thay thế.

Ta âm thầm khẽ cong môi, một nụ cười lạnh thoáng lướt qua.

 

Không phải nàng ta từng nói, quyền quý là thứ có thể muốn gì làm nấy ư?

Nhưng nàng ta quên mất—

trên quyền quý, còn có quyền quý khác.

 

Đời này, nàng đừng mong chiếm trọn được trái tim kẻ mà nàng yêu nhất.

Bọn họ—kẻ sống trong nhung lụa—vĩnh viễn không hiểu được rằng:

Có những thứ, quyền thế hay dung nhan cũng không thể mua được.

 

Chân tình, không thể cầm nắm, cũng chẳng thể nhìn thấy, nhưng lại khó cầu nhất.

 

Thôi Minh Châu kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

Nàng đã quen với việc được nâng niu như minh châu trong tay, sao có thể dễ dàng cúi đầu nhận thua?

Nàng tin rằng với gia thế hiển hách và dung nhan khuynh quốc, Tiêu Huyền Dạ không có lý do gì để không yêu nàng.

 

“Phu quân,” nàng ta nhấn mạnh hai chữ ấy, ánh mắt sắc như dao, “mã phu là gia nô ta mang từ nhà mẹ đẻ đến. Ta muốn tìm cho hắn một người phối ngẫu, lẽ nào phải xin phép chàng? Ta là thiếu phu nhân của phủ, là chủ mẫu tương lai!”

 

Tiêu Huyền Dạ hờ hững liếc nàng ta, trong đôi mắt đen sâu lóe lên tia lãnh ý.

Hắn… đương nhiên hiểu rõ dụng tâm hiểm độc của Thôi Minh Châu.

 

Ta liền quỳ xuống, lệ rơi như mưa, giọng run rẩy bi ai:

“Thế tử gia… nô tỳ từng có một người thương, nhưng chàng ấy đã mất. Nô tỳ không muốn tái giá. Nô tỳ nguyện cả đời thủ tiết vì chàng ấy, bằng không… còn sống làm gì nữa?”

 

Nói xong, ta dập đầu hai cái, âm thanh vang lên trên nền đá lạnh.

 

Tiêu Huyền Dạ bước đến, đưa tay kéo ta dậy.

Ánh mắt chúng ta chạm nhau.

Trong đôi mắt đen ấy, ta nhìn thấy thương xót, cảm thông, và một tia đồng điệu khó tả.

 

Phải… chính là cảm giác này.

Chúng ta đều là kẻ từng mất đi người yêu quý nhất đời.

Cùng nếm trải hố sâu tuyệt vọng ấy, nên càng dễ nhìn thấu linh hồn của nhau.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Giống như xuyên qua lớp da thịt, nhìn thấy bản thể thật sự bên dưới.

Khi hai linh hồn từng hoán đổi nỗi đau, quan hệ tất sẽ tiến triển vượt bậc.

 

Thôi Minh Châu thấy vậy, lửa giận bùng lên, quát:

“Các ngươi đang làm gì?! Mau buông nàng ta ra!”

Nàng ta hận không thể tự mình xé rời chúng ta.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận