MỸ NHÂN TÂM KẾ: XUYÊN TIM

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

06

 

Đêm động phòng hoa chúc, tân lang lại chẳng hề bước vào khuê phòng.

 

Đối với Thôi Minh Châu, điều này không khác nào một nỗi nhục tột cùng.

Nàng ta giận dữ đến đỏ mặt, cơn xấu hổ hóa thành oán độc.

 

Đến mức, không màng đến lễ nghi dâng trà, nàng ta đã vội tìm đến ta để trừng trị.

 

Tiêu Huyền Dạ vẫn giữ thói quen dậy sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ, hắn đã rời phủ từ tờ mờ sáng, đến thao trường luyện võ.

Không có hắn, Thôi Minh Châu càng thêm ngang ngược, hung hăng.

 

Nàng ta đứng trước mặt ta, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá.

Thấy ta chẳng phải loại sắc nước hương trời, nàng ta khẽ thở phào, khóe môi nhếch lên khinh miệt:

“Chỉ là chút nhan sắc tầm thường, cũng dám câu dẫn thế tử? Hôm nay, bổn thế tử phu nhân sẽ để ngươi biết—ai mới là chủ tử ở nơi này!”

 

Ánh mắt nàng ta bỗng tối sầm lại, hằn lên vẻ hiểm độc:

“Người đâu! Kéo tiện tỳ này ra ngoài, lột sạch xiêm y, thi hành roi trước mặt mọi người! Gọi hết đám nha hoàn trong viện đến đây, để chúng mở to mắt mà xem—ai dám mơ tưởng trèo lên giường thế tử, kết cục sẽ thế nào!”

 

Nàng ta muốn g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Muốn chặt đứt mọi mộng tưởng của đám tỳ nữ về việc “bò lên giường chủ tử”.

 

Ta vẫn lặng im, không biện giải nửa lời.

Chính sự im lặng ấy càng khiến Thôi Minh Châu tin rằng, giữa ta và Tiêu Huyền Dạ thật sự có điều mờ ám.

Bởi không ai đứng trước cái c.h.ế.t mà lại không kêu oan.

 

Đám bà tử nhà họ Thôi tiến lên, thô bạo xé bỏ lớp áo ngoài của ta, còn cố tình véo mạnh vào da thịt ta.

Cơn đau sắc lạnh khiến ta hít sâu một hơi, nhưng ta chỉ khẽ run, không hề cầu xin.

 

Chẳng mấy chốc, trên người ta chỉ còn lại một lớp yếm mỏng.

Nàng ta nhìn làn da trắng như tuyết của ta, nơi cánh tay còn vương vài vết xanh tím, ánh mắt càng thêm bừng lửa giận.

Có lẽ, nàng ta đang tưởng tượng Tiêu Huyền Dạ từng mê mẩn thân thể này ra sao.

 

Thôi Minh Châu đích thân cầm lấy roi da, vung tay quất mạnh.

“Chát” một tiếng, lằn roi xé gió giáng xuống, để lại một vệt nóng rát như lửa thiêu trên lưng ta.

 

Ta cắn chặt môi, mùi m.á.u tanh lan trong khoang miệng.

Đau thật…

Nhưng, khi tiểu lang quân của ta bị đám gia nô nhà họ Thôi loạn côn đánh chết, cơn đau ấy hẳn đã vượt xa gấp bội.

 

Từng nhát roi trút xuống như mưa rào.

Tiếng da thịt nứt toạc vang lên, khiến vài nha hoàn gan nhỏ sợ hãi bật khóc.

 

Thôi Minh Châu như trúng tà, càng quất càng hăng, ánh mắt lóe tia hung tàn.

 

Cho đến khi một tiếng quát trầm khàn vang lên như sấm rền:

“Dừng tay! Ngươi đang làm gì đó?!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/4.html.]

Tiêu Huyền Dạ từ thao trường trở về, thân hình cao lớn lướt đến như một trận cuồng phong.

Hắn sải bước, trong chớp mắt đã che chắn cả người ta, một tay bắt lấy roi da đang quất xuống:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Thôi thị, ngươi điên rồi sao?!”

 

Đầu ta nghiêng tựa vào vai hắn, hơi thở yếu ớt như tơ, giọng run rẩy thốt ra từng chữ:

“Thế tử gia… xin đừng… vì nô tỳ… mà làm sứt mẻ tình cảm phu thê…”

 

Dường như phải gom hết sức lực, ta mới nói xong câu ấy, rồi “gục ngã” trong vòng tay Tiêu Huyền Dạ.

 

Hắn siết chặt lấy ta, cả cánh tay rắn rỏi khẽ run.

Hắn nhất định đã trông thấy những vết roi trên thân ta—những lằn đỏ tứa m.á.u trên làn da trắng ngần.

Hắn cũng rõ ràng—đêm qua giữa ta và hắn chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bởi sáng nay, khi hắn rời phòng, ta vẫn yên tĩnh gục bên án thư, giả vờ ngủ.

 

Trong lòng Tiêu Huyền Dạ, ấn tượng đầu tiên về Thôi Minh Châu đã nhuộm màu cực xấu.

Người ta thường nói, ấn tượng đầu tiên đã tệ, về sau khó mà cứu vãn.

 

Hắn lạnh giọng quát:

“Thôi thị, ngươi thật độc ác!”

 

“Thôi thị”—một tiếng gọi lạnh lẽo, chẳng mang lấy chút tình cảm.

 

Hắn ôm ta chặt hơn, xoay người bước đi, tự mình chăm sóc thương thế của ta.

 

Hoa nương từng nói không sai—mỹ nhân kế muốn thành công, tuyệt đối không thể thiếu khổ nhục kế.

 

07

 

Tiêu Huyền Dạ vốn là người trọng đại cục.

Hắn tuy đã sinh tâm bất mãn với Thôi Minh Châu, nhưng sáng nay vẫn cùng nàng ta dự tiệc dâng trà.

 

Đêm qua, nếu không phải vì hắn say rượu, lại thêm chút “thủ đoạn” ta ngấm ngầm bày trong chén trà, e rằng với một người như hắn, hẳn vẫn sẽ bước vào tân phòng.

Còn chuyện hắn và Thôi Minh Châu có thể “viên phòng” hay không… thì khó nói.

 

Hoa nương từng nhắc nhở:

“Tình cảm và thể xác của nam nhân vốn là hai đường thẳng song song. Trong lòng cất giấu một người, miệng gọi tên một người, nhưng cùng chung chăn gối lại là kẻ khác. Đàn ông một lòng một dạ, hiếm lắm thay.”

 

Người không bước vào tim, sao mong họ thủy chung?

 

Lão phu nhân và lão gia nhà họ Tiêu đều là những bậc giữ thể diện.

Hai người không hề làm khó Thôi Minh Châu, ngược lại còn ôn tồn khuyên Tiêu Huyền Dạ:

“Phải biết chăm sóc ái thê, gia phong họ Tiêu từ xưa vốn chưa từng có tiền lệ nạp thiếp.”

 

Chính điều đó khiến Thôi Minh Châu càng thêm ngông cuồng.

 

Nàng ta—viên Minh Châu của họ Thôi—có hoàng hậu đương triều là cô mẫu, có Thái tử làm biểu ca, đại tỷ lại là Thái tử phi.

Nàng ta từ nhỏ muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận