MỸ NHÂN TÂM KẾ: XUYÊN TIM

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta khẽ mỉm cười, dịu dàng đáp:

“Cha mẹ nô tỳ mất sớm, là ca ca và tẩu tẩu nuôi lớn. Thuở nhỏ nô tỳ từng trọng bệnh, suýt không qua khỏi. Sau đó tẩu nghe người ta nói tường vi là loài hoa kiên cường, dù chỉ còn gốc, sang xuân vẫn nở rộ. Vậy nên tẩu đã tìm người xăm một đóa tường vi lên eo nô tỳ.”

 

“Nói cũng lạ, từ đó về sau, nô tỳ hiếm khi sinh bệnh.”

 

Tiêu Huyền Dạ cắn nhẹ miệng chén, ánh mắt trôi xa, tựa như đang nhìn xuyên qua ta để thấy một người khác.

Người trong lòng hắn năm xưa… cũng là nữ tử kiên cường như vậy.

 

Chiều hôm ấy, bà tử đưa đến vài bộ y phục mới tinh, cùng mấy món trang sức bạc giản dị.

“Cô nương à, ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại giữ phép tắc, chẳng trách Thế tử gia coi trọng. Cố gắng hầu hạ tốt, đợi khi thế tử phu nhân vào phủ mang thai, nói không chừng ngươi còn được làm thông phòng.”

 

Sự an phận của ta khiến bà tử càng thêm yêu mến.

 

Nhưng… ta không muốn làm thông phòng.

Ta cũng sẽ không để Thôi Minh Châu sinh hạ hài tử.

 

Trước khi nàng vào phủ, ta từng lần từng lần khơi dậy trong lòng Tiêu Huyền Dạ ký ức về cố nhân:

Trà đào mùa xuân, món thịt kho Đông Pha, ánh mắt chuyên chú dịu dàng…

Ta khiến hắn không phút giây nào thôi tưởng nhớ người đã khuất.

 

Dù Thôi Minh Châu có vài phần giống nàng ta, nhưng—

một người sống, sao có thể thắng nổi người đã chết?

 

Rốt cuộc, ngày đại hôn cũng đến.

Ta và Thôi Minh Châu, sắp sửa đối đầu chính diện.

 

05

 

Hôn lễ thập phần long trọng.

 

Nói ra cũng thật khéo… nếu tiểu lang quân của ta còn sống, hôn lễ của chúng ta cũng chính là vào ngày này.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chúng ta từ nhỏ đã đính ước, chàng trông ngóng hôn sự ấy đã thật lâu.

Thế mà, cuối cùng vẫn không thể đợi được.

 

Cha mẹ ta mất sớm, nhà không còn lao lực, mỗi khi đến mùa vụ, tiểu lang quân luôn là người đầu tiên sang giúp đỡ.

Chàng hay cười, nơi khóe môi ẩn hiện đôi lúm đồng tiền, đôi mắt trong trẻo như hồ thu:

“Chỉ Chỉ đừng lo vụ mùa, mọi việc đã có ta.”

 

Hôm tẩu tử khó sinh, chàng cõng lão lang y từ trấn về, vừa vội vừa khẩn, lại còn trấn an ta:

“Chỉ Chỉ đừng sợ, việc gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết.”

 

Chàng tin vào nhân nghĩa thế gian.

Chàng quá đỗi lương thiện.

Nhưng lòng thiện của chàng lại trao nhầm người, để rồi phải lấy mạng đổi mạng.

 

Trong phủ Trấn Quốc Công, khắp nơi tràn ngập sắc hỷ.

Tiêu Huyền Dạ mỉm cười ứng đối giữa khách khứa, nhưng ánh mắt lại dường như chán ghét sự huyên náo này.

Hôm nay, Thôi Minh Châu rạng rỡ như ánh trăng, hồi môn đủ một trăm hai mươi gánh, nàng ta gả cho một trong những thanh niên tài mạo bậc nhất đương triều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/3.html.]

Nàng ta, tất nhiên phong quang vô lượng.

 

Khi đêm buông xuống, ta cố ý khoác lên mình bộ y phục màu hồng phấn, màu mà Tường Vi khi xưa yêu thích nhất.

Ta không hề chủ động tiến gần Tiêu Huyền Dạ, chỉ âm thầm bước qua lại trong tiệc, vừa đủ để ánh mắt hắn lướt qua mà trông thấy ta.

 

Đợi đến khi yến tiệc sắp tàn, ta lặng lẽ rời đi.

Ẩn mình trong góc tối, ta trông thấy Tiêu Huyền Dạ đang dõi mắt khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng ta.

 

Hắn… nhất định lại nhớ đến người xưa rồi.

Đã như vậy, hắn còn có thể an nhiên mà cùng người khác bái đường thành thân hay sao?

 

Nếu như chấp niệm chưa bị gợi lên, thì thôi.

Nhưng một khi đã bị khơi dậy, nó sẽ như lửa lan đồng cỏ, để lại trong lòng hắn một vết thương sâu đến mức không thể xóa nhòa.

 

Và vết thương ấy, sẽ cho hắn ảo giác về một thứ gọi là “chân tình”.

 

Một mối tình hời hợt có thể chấp nhận kẻ thay thế.

Nhưng chân tình… thì tuyệt đối không bao giờ.

Không ai có thể yêu một “kẻ giả mạo” chỉ vì nàng ta có đôi phần tương tự cố nhân.

 

Tiêu Huyền Dạ đến chỗ ta.

Hắn mang hơi rượu nhàn nhạt, ánh mắt m.ô.n.g lung dưới ánh đèn dịu, qua một tầng ánh sáng mờ ảo, hắn nhìn ta, say đắm.

 

Ta chậm rãi rót trà, mỉm cười dịu dàng:

“Thế tử gia uống nhiều rồi, mời ngài dùng trà giải rượu.”

 

Hương đào thoảng trong nước trà, đèn lồng lay động, bóng dáng chập chờn in lên vách.

 

Tiêu Huyền Dạ bước vào, khép cửa lại, tách biệt thế gian ồn ã ngoài kia.

Nam nhân nào cũng say mê cảnh hoa chúc phòng khuê, nhưng càng là bậc nam tử kiêu hùng, lại càng căm ghét một hôn sự gượng ép.

 

Nhà họ Thôi là phe Thái tử, mà Thái tử lại tha thiết muốn kéo Tiêu Huyền Dạ về phe mình.

Hôn sự này, từ đầu đã là một ván cờ mỹ nhân thay thế.

 

Tiêu Huyền Dạ nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn đắm đuối, như đang chìm trong quá khứ xa xăm.

Hắn đưa tay day nhẹ mi tâm, giọng mệt mỏi.

Hắn không hề hay biết—trong trà, ta đã thêm chút thứ cần thiết.

 

Ta chỉ nhẹ nhàng khuyên vài câu, hắn liền ngoan ngoãn nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc, hắn đã say ngủ.

 

Hàng lông mày đen nhánh, nơi đuôi mày bên trái còn vết sẹo kéo dài—dấu tích năm xưa hắn vì cứu một đứa bé mà trúng đao.

Một nam nhân lương thiện như vậy… sao có thể để Thôi Minh Châu chạm đến?

 

“Tường Vi… đừng đi…”

“Tường Vi, ta nhớ nàng lắm…”

 

Hắn trong mơ gọi tên cố nhân, nơi khóe mắt lăn dài một giọt lệ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận