Ta hơi sững lại, rồi khẽ cười:
“Thế tử, sao ngài lại nói vậy? Người trong lòng của ngài là Tường Vi, còn ta chẳng qua là một cái bóng thế thân. Nay ta đã báo được thù, dĩ nhiên nên rời đi.”
Nhưng Tiêu Huyền Dạ không đáp.
Hắn chẳng màng đến ánh mắt của lão gia, sải bước dài đến bên ta, nắm lấy cổ tay ta kéo đi thẳng vào hậu viện.
Hắn giam ta trong một gian phòng, lạnh giọng hạ lệnh cho gia nhân:
“Khi chưa có lệnh của ta, không ai được phép để nàng rời khỏi đây!”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Nhưng đến ngưỡng cửa, hắn chợt dừng bước, giọng trầm hẳn:
“Nhớ kỹ—đừng để nàng chết.”
16
Ta không tuyệt thực.
Cũng không tìm đến cái chết.
Sinh mệnh ta tuy hèn mọn, nhưng ta vẫn thấy nó quý giá vô cùng.
Tiểu lang quân ở nơi cửu tuyền, ắt cũng hy vọng ta được sống tốt.
Tiêu Huyền Dạ—hắn là người có thủ đoạn.
Hắn thậm chí còn mời cả ca ca, tẩu tẩu và cháu nhỏ của ta đến kinh thành.
Hắn ôn tồn, như đang dỗ dành một đứa trẻ:
“Chỉ Chỉ… ta và nàng vốn là cùng loại người. Đừng rời bỏ ta. Về sau chúng ta sống bên nhau, được không?”
Ta ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mỉm cười.
Không… ta và ngài không phải cùng loại người.
Nhưng ta chẳng nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.
Từ đó, ta được tự do, không còn bị giam lỏng.
Nửa năm sau, ta mang thai.
Đến lúc này, Tiêu Huyền Dạ mới chịu để ca ca, tẩu tẩu cùng cháu nhỏ rời kinh.
Trước khi đi, tẩu tẩu khuyên nhủ ta:
“Chỉ Chỉ, người sống phải biết nhìn về phía trước. Thế tử gia đối với muội tốt như vậy, lại còn có thai, muội nhất định phải nghĩ cho đứa bé.”
Ta khẽ vuốt bụng, cười dịu dàng:
“Muội hiểu mà.”
Ta biết, đời người cần phải nhìn về phía trước.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta cũng hiểu—đứa trẻ này không thể không có cha.
Nhưng…
Ta có thể chắc chắn Tiêu Huyền Dạ sẽ không cưới kế thất ư?
Ta có thể đảm bảo hắn vĩnh viễn không chán ghét ta ư?
Nửa năm qua, ta chẳng qua chỉ để hắn nếm trải cảm giác “sắp mất đi”.
Con người… luôn trân trọng thứ mà mình không thể nắm chắc.
Vậy nên, khi biết ta mang thai, Tiêu Huyền Dạ lập tức nâng ta lên làm chính thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-tam-ke-xuyen-tim/11.html.]
Đứa trẻ trong bụng ta sẽ là đích tử.
Vợ chồng Quốc Công gia từng tận mắt thấy Thôi Minh Châu độc ác đến mức nào, giờ dẫu ta xuất thân thấp kém, họ cũng không có dị nghị.
Họ còn khéo léo nói:
“Cây lớn thì đón gió. Phủ Quốc Công từng lập công theo rồng, lại nắm trong tay binh quyền. Cưới một nữ tử dân dã cũng chẳng phải điều xấu.”
Vậy là ta trở thành thế tử phu nhân.
Người người ở kinh thành khi nhắc đến ta, chẳng những không khinh miệt mà còn tấm tắc khen:
“Nàng ta thật có phúc phận.”
Phúc phận ư?
Ta chỉ cười, không đáp.
Hoa nương từng nói:
“Chân tình chỉ có một lần, về sau tất cả đều là thủ đoạn. Nhưng chính thủ đoạn mới dễ khiến người ta lưu luyến.”
Ta trở lại Liên Hoa Ô một chuyến, cho tu sửa mộ phần của nhà họ Triệu.
Nhìn năm ngôi mộ mới tinh, ta khẽ vẫy tay, mỉm cười:
“Nhị lang… ta cũng phải bước tiếp rồi. Nếu có duyên, hẹn gặp lại ở kiếp sau.”
Ta đối với tiểu lang quân—chân tâm có thừa.
Nhưng muốn cùng chàng đi xuống Hoàng Tuyền… ta lại không làm được.
Trở lại kinh thành, ta đến Thanh Lâu, chuộc thân cho Hoa nương.
Nàng từ chối thân cận với ta:
“Muội muội ngốc, giờ thân phận muội đã khác, sao có thể kết giao với nữ tử Thanh Lâu? Muội nên tránh xa ta, ít nhất ngoài mặt phải giữ khoảng cách. Ta sẽ rời kinh thành, tìm một nơi không ai biết đến để làm lại từ đầu.”
“Ngày sau, con đường quyền quý gian nan lắm. Muội phải tự mình bước tiếp, vạn sự bảo trọng.”
Từ đó, ta bắt đầu học cách làm chính thất, học cách quản lý gia nghiệp, học cách ứng phó giữa vòng xoáy quyền lực của giới phụ nhân kinh thành.
Nhiều năm sau, Tiêu Huyền Dạ qua đời.
Hắn giống như các gia chủ họ Tiêu trước đó—suốt đời không nạp thiếp.
Nhưng ta biết, ở biên ải xa xôi, hắn từng cưu mang một nữ tử dung mạo rất giống Tường Vi.
Hắn là một người tốt, cũng là một vị đại tướng quân tài ba.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thoát khỏi cửa ải mang tên “bạch nguyệt quang”.
Ta không vạch trần, chỉ yên phận làm Quốc Công phu nhân tại kinh thành.
Tiêu Huyền Dạ yêu thương người đó, nhưng đối với ta, hắn cũng hết mực tôn trọng và quan tâm.
Ta coi hắn như người đôi khi sưởi ấm giường trong đêm đông, không hề thấy oán hận hay bi thương.
Dưới gối ta có hai trai hai gái.
Đến khi mệnh tận, con cháu đầy đàn quây quần bên gối, ta chưa từng chịu khổ, tận hưởng vinh hoa phú quý trọn đời.
Kiếp này…
Xem như là một kết cục tốt?
Ta cũng không biết nữa.
-HẾT-