MẸ CHỒNG THAM GIA CHƯƠNG TRÌNH HẸN HÒ, YÊU CẦU CHỈ LẤY ĐẠI GIA
CHƯƠNG 4
Mẹ chồng nằm viện 10 ngày.
Bác sĩ kiểm tra không thấy vấn đề gì, nhưng bà cứ ôm n.g.ự.c kêu đau tim, nhất quyết không chịu xuất viện.
Đoạn Hổ bảo tôi phải xin lỗi, dỗ bà về nhà.
"Bà ấy tát em một cái, nhưng em cũng khiến bà tức đến phát bệnh. Mỗi ngày viện phí 400 tệ, anh còn phải xin nghỉ làm cơm đưa đến, Đậu Đậu thì không ai trông. Em cứ coi như vì bố anh mà nhường nhịn một chút!"
Cuối cùng, tôi cũng thỏa hiệp.
Sau ba ngày liên tiếp đến bệnh viện xin lỗi bà, mẹ chồng rạng rỡ xuất viện.
Làm gì có chuyện đau tim, chẳng qua chỉ là muốn hoàn toàn áp đảo tôi mà thôi.
Xét đến những hậu quả liên quan, tôi không tiếp tục đối đầu với bà. Nhưng mỗi lần bà lộng hành hơn trong những lời châm chọc ác ý, tôi lại lặng lẽ lau bức ảnh của bố chồng.
Trong khoảng thời gian này, chương trình hẹn hò liên hệ lại với bà qua điện thoại, hỏi liệu tiêu chí chọn bạn đời của bà có thay đổi gì không.
Khi đó, bà đang ngồi trên sofa nhâm nhi hạt dưa, vừa mắng té tát một người bạn khiêu vũ vì chế nhạo chuyện sính lễ 380.000 tệ của bà.
Bà nhổ vỏ hạt dưa, liếc tôi bằng nửa con mắt:
"Có thay đổi!"
Phía bên kia hỏi là thay đổi thế nào.
Mẹ chồng cười nhạt, nói lớn:
"Tôi có hai căn nhà, lương hưu 2.200 tệ, và tôi là người dẫn đầu đội nhảy quảng trường! Tuy không còn trẻ trung thon thả như các cô gái, nhưng tôi có một tuổi xuân rực rỡ, một cuộc đời phong phú. Nội tại và kinh nghiệm của tôi không cho phép tôi hạ thấp bản thân."
"Tôi quyết định nâng tiền sính lễ lên 500.000 tệ! Người đàn ông ở độ tuổi này mà không lấy ra được 500.000 tệ, tôi chẳng thèm gặp!"
Tối hôm đó, khi Đoạn Hổ biết chuyện, anh ta phá lên cười:
"500.000? Mẹ nghĩ mình là gái tơ đấy à! Người ta ngu đâu mà làm thế? Chắc chương trình sắp tức phát khóc rồi. Không ngờ bố tôi nói đúng, mẹ tôi đúng là tầm nhìn hạn hẹp, đầu óc mơ hồ."