MẸ CHỒNG THAM GIA CHƯƠNG TRÌNH HẸN HÒ, YÊU CẦU CHỈ LẤY ĐẠI GIA
CHƯƠNG 15
Hôm từ nghĩa trang về, tôi đã ghé qua môi giới thuê một căn hộ nhỏ và thuê một bảo mẫu giá cao để chuẩn bị cho bất trắc.
Sáng nay, tôi đã nhờ bảo mẫu đưa Đậu Đậu đi.
Tôi là người không có đường lui. Khi đấu với những kẻ lừa đảo, kẻ ác vô đạo đức, tôi phải tính toán từng bước đi trước.
Từ nhỏ đến giờ, chưa ai từng khen tôi thông minh.
Vì thế, tôi chỉ có cách đơn giản nhất: lặp lại.
Nghĩ một lần chưa đủ, tôi nghĩ mười lần.
Một kế hoạch có thể thất bại, tôi chuẩn bị sẵn mười phương án bổ sung.
Nhiều đêm, trong bóng tối, tôi mở to mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mỏi mệt.
Suy nghĩ kế hoạch, quy trình, thời gian, phản ứng của người khác, và cách tôi đối phó.
Tôi từng bước vượt qua.
Không ai biết rằng, nhiều chuyện tôi đã mô phỏng trong đầu hàng chục lần.
Mẹ chồng nhìn tôi với ánh mắt hiểm ác:
"Giấu cháu thì làm được gì? Cùng lắm thì kiện ra tòa. Tôi không tin thẩm phán sẽ giao Đậu Đậu cho một người khuyết tật như cô!"
Tôi không trả lời.
Quyền nuôi dưỡng Đậu Đậu là điều duy nhất tôi không chắc chắn.
Thực tế, ngay khi biết họ lên kế hoạch đuổi tôi ra đường, tôi đã tìm luật sư để tư vấn.
Luật sư nói rằng, Đậu Đậu đã qua 2 tuổi, thẩm phán sẽ xem xét lợi ích tốt nhất cho con. Nhưng tôi không có việc làm chính thức, không còn người thân khác, lại khuyết tật...
Mẹ chồng thấy tôi im lặng, cười đắc ý:
"Muốn tiền hay muốn con, chọn một cái đi!"
"Chọn tiền thì để lại Đậu Đậu cho tôi, cô yên tâm, tôi sẽ dạy con bé biết nghe lời, từ nhỏ biết làm việc nhà, học cách phục vụ người khác. Sau này, đảm bảo sẽ gả nó sớm!"
Nhìn người phụ nữ trước mặt, vẫn thao thao bất tuyệt.
Đây lại chính là bà nội của Đậu Đậu.
Tôi thấy lòng mình lạnh lẽo vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-chong-tham-gia-chuong-trinh-hen-ho-yeu-cau-chi-lay-dai-gia/chuong-15.html.]
Tôi hẹn gặp Mục Chi. Có lẽ vì nghe tin tôi đang nắm trong tay một số tiền lớn, ông ta không chút do dự mà đồng ý ra gặp.
Ông ta nhẹ nhàng, rộng rãi hỏi tôi:
"Lại có chuyện gì cần tôi giúp đây?"
"Chuyện tôi với họ xung đột, chắc ông cũng nghe nói rồi chứ?" Tôi hỏi.
Mục Chi khoát tay, cười đáp:
"Đều là người nhà cả, để tôi đứng ra hòa giải, mọi người bắt tay làm lành, coi như xong chuyện!"
Tôi cúi thấp đầu:
"Hôm nay hẹn ông , chủ yếu là muốn xin lỗi trước với ông ."
Mục Chi ngạc nhiên:
"Xin lỗi chuyện gì cơ?"
Tôi đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào:
"Giờ làm lành là không thể nào. Tôi chỉ muốn ly hôn, nhưng họ lại đòi giành Đậu Đậu với tôi, còn nói dù phải kiện ra tòa cũng sẽ giành bằng được con bé. Là một người mẹ, vì con mình, tôi có thể làm bất cứ điều gì."
"Hiện tại, điều bà ấy quan tâm nhất là chuyện bán nhà đầu tư vào dự án của ông . Tôi định... định đi tố cáo ông lừa đảo huy động vốn."
Mục Chi lập tức đứng dậy:
"Cái gì!"
"Ông đừng vội, tôi đương nhiên biết ông không phải kẻ lừa đảo. Tôi chỉ muốn làm mọi thứ rối tung lên, phá hủy kế hoạch kiếm tiền của bà ấy. Bà ấy không để tôi được toại nguyện, tôi cũng sẽ không để bà ấy hài lòng!"
Tôi khóc nấc lên:
"Ông Mục, ông cứ trách tôi đi. Tôi chỉ là một người phụ nữ, thật sự không nghĩ ra cách nào khác, đành phải dùng chiêu hèn hạ này..."
Mục Chi từ từ ngồi xuống, nét mặt trở nên nghiêm nghị.
"Haiz, lòng cha mẹ khổ thật! Cô Trương, yên tâm đi, chuyện này tôi giúp cô. Đừng làm chuyện dại dột mà vi phạm pháp luật, bị bắt rồi thì càng không thể giành được quyền nuôi Đậu Đậu đâu."
Tôi nhìn ông ta đầy bất lực, gật đầu.
Ba ngày sau, dưới ánh mắt giám sát đầy tức giận của mẹ chồng, tôi và Đoạn Hổ đã làm thủ tục ly hôn tại Cục Dân chính.
Trong thỏa thuận ly hôn ghi rõ: quyền nuôi dưỡng Đậu Đậu thuộc về tôi, họ không cần phải đóng góp tiền nuôi dưỡng; tài sản đã thanh toán hết, tôi không được mang theo bất cứ thứ gì trong nhà, kể cả một bộ quần áo hay một hộp sữa bột.
Tôi không chút do dự ký tên.