MẸ CHỒNG THAM GIA CHƯƠNG TRÌNH HẸN HÒ, YÊU CẦU CHỈ LẤY ĐẠI GIA
CHƯƠNG 18
Công ty vẫn còn đó, nhưng người bên trong nói với bà:
"Ông ấy không phải nhân viên công ty chúng tôi. Gần đây, ông ta nói muốn hợp tác một dự án 50 triệu tệ với công ty, nên mượn tạm văn phòng. Nhưng giờ người đã biến mất, chúng tôi cũng đang tìm ông ấy."
Mẹ chồng tôi vẫn không tin, lại đến đài truyền hình.
Bà gặp nữ MC trẻ tuổi từ buổi ghi hình lần đầu.
Nữ MC tỏ vẻ ngạc nhiên, nói:
"Chúng tôi chỉ tổ chức một buổi quay chương trình. Vì bà yêu cầu sính lễ quá cao, nên không ai chịu gặp bà, chúng tôi cũng không liên lạc lại..."
Mẹ chồng tôi ngẩn người hỏi:
"Lần thứ hai, nam MC đó, và cả người quay phim nữa, Mục Chi còn lì xì mỗi người 2.000 tệ... không phải, không phải người của đài sao—"
Chưa kịp nói xong, bà đã ngã gục xuống đất.
Khi tỉnh lại, bà bị liệt nửa người, méo miệng, mắt trợn trừng. Tuy nhận thức vẫn còn, nhưng miệng chỉ phát ra được những âm thanh mơ hồ, nước dãi chảy dài:
"Trả... tiền cho tôi... Đậu Đậu... quay lại..."
Người từng đứng trước máy quay, kiêu ngạo nói: "Không có sính lễ 500.000 tệ thì không gặp!" giờ đây đã trở thành trò cười. Không những tay trắng, không nhà cửa, bà còn bị ba người bạn già kiện ra tòa để đòi tiền.
Chuyện này, chính bà Trương hàng xóm ở tầng dưới đã cất công đi ba chuyến xe buýt, băng qua nửa thành phố để kể lại với tôi một cách sinh động.
"Bà ta giờ nằm lì ở bệnh viện không chịu ra, Đoạn Hổ cũng chẳng thèm quan tâm, còn giật thẻ lương của bà ta rồi biến mất! Ủy ban dân cư gọi điện, anh ta còn lên mặt, nói mẹ mình vẫn nợ anh ta 1 triệu tệ!"
"Hồi trước ngày nào bà ta cũng nguyền rủa cô với Đậu Đậu, tôi ở tầng dưới nghe rất rõ. Con trai tôi còn mấy lần định lên giúp cô xả giận... Giờ báo ứng đến rồi, tiếc là cô không thấy tận mắt cảnh bà ta thê thảm thế nào!"
Tôi không nói gì.
Không phải tôi chưa từng muốn tận mắt chứng kiến kẻ ác nhận báo ứng, vì đó mới thực sự khiến người ta hả dạ.
Nhưng bản chất tôi là người yếu đuối, sợ xung đột, dễ thỏa hiệp. Nếu không phải họ muốn cướp con gái tôi, muốn cướp tiền của tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng không biết mình có khả năng làm những chuyện như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-chong-tham-gia-chuong-trinh-hen-ho-yeu-cau-chi-lay-dai-gia/chuong-18.html.]
Con người chỉ thực sự mạnh mẽ khi bị dồn vào đường cùng.
Mỗi lần nghĩ đến cha chồng, tôi lại buồn và day dứt.
Vì vậy, tôi dọn đi thật xa.
Tôi sợ mình mềm lòng giữa chừng, sợ mình thiếu kiên định, sợ lòng nhân từ dành cho kẻ ác sẽ khiến tôi và Đậu Đậu rơi vào cảnh còn bi thảm hơn.
Không lâu sau, bà Trương lại đến, mang tin tức mới.
"Ủy ban dân cư giúp mẹ chồng cũ của cô đổi thẻ lương hưu mới, tìm được chỗ ở tạm bợ. Tôi với mấy người hàng xóm đến xem. Trời ơi, khốn khổ lắm! Một cái phòng nhỏ xíu vừa tối vừa bẩn, bốc mùi kinh khủng. Bà ta bị liệt nửa người, còn làm đổ bô vệ sinh!"
"Thấy chúng tôi, bà ta rên rỉ khóc lóc thảm thiết. Cô đoán xem? Thì ra Chương Tiểu Uyển thù chuyện bị bà ta đánh hủy mặt, cứ vài hôm lại đến trả thù, lúc thì đá đấm, lúc thì tát, đến nỗi răng bà ta rụng sạch!"
Bà Trương đến lần thứ năm, cười mỉm hỏi tôi:
"Trương Hạ, cháu thấy con trai bác thế nào? Bác thích cháu lắm, lâu nay vẫn mong có một cô con dâu như cháu. Tất nhiên, bác cũng rất thích Đậu Đậu. Hai mẹ con cô đơn như vậy, bên cạnh phải có một người đàn ông mới được."
Tôi lịch sự cảm ơn sự quan tâm của bà, và nói rằng trong vòng mười năm tới, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện cá nhân, chỉ muốn nuôi dạy Đậu Đậu lớn lên an toàn, hạnh phúc.
Bà Trương tiếc nuối, từ đó không đến nữa.
Có lẽ bà thật lòng.
Hoặc cũng có thể bà nhắm đến số tiền hơn 2 triệu tệ của tôi.
Tôi không ngại dùng lòng dạ tiểu nhân để đo lòng người khác.
Vì tôi không có đường lui, không có chỗ dựa, không có người thân nào giúp đỡ.
Thế giới tàn khốc như vậy, tôi buộc phải cẩn trọng từng bước, bảo vệ bản thân và Đậu Đậu.