Lưu Ly Thuý

Chương 14

Dung Âm sẽ chuẩn bị cho ta bất ngờ gì?

 

Mà phải đợi đến khi mặt trời lặn, hẳn không phải là bắt một hộp đom đóm chứ?

 

Không.

 

Đom đóm thoáng chốc sẽ biến mất.

 

Dung Âm tặng ta, chắc chắn là có thể để ta lúc nào cũng nhìn thấy, lúc nào cũng nhớ đến bất ngờ mà nàng ấy dành tặng.

 

Ta cẩn thận mở hộp ra…

 

Sắc trời bỗng trở nên u ám.

 

Hóa ra, nàng ấy đã biết hết mọi chuyện từ lâu.

 

Mưu tính của ta, quỷ kế của ta, sự lừa dối của ta, sự phản bội của ta.

 

Nàng ấy đều nhìn thấy hết.

 

Hầu như ta xông vào cung ngay lập tức.

 

Cuối cùng ta đã biết tại sao phải đợi đến lúc mặt trời lặn.

 

Vì mặt trời lặn, nàng ấy đã rời xa kinh thành.

 

Ta sẽ không thể đuổi kịp nàng ấy nữa.

 

3.

Nhưng bệ hạ lại nhốt ta vào Phật đường.

 

Bệ hạ nói rằng duyên phận của ta, vốn là cầu xin trước Phật.

 

Trước tiên hãy suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân.

 

Ta hối lỗi.

 

Ta đã sai, thật sự đã sai.

 

Ta chỉ nhất thời tò mò.

 

Ta thấy Tạ Dung Sương có ba phần giống nàng ấy, ta thấy Tạ Thiệu ám chỉ có thể để Tạ Dung Sương sinh cho ta một đứa trẻ hết lần này đến lần khác.

 

Ta nghĩ, đứa trẻ của ta và Tạ Dung Sương, liệu có giống như đứa trẻ của ta và nàng ấy không.

 

Có phải, có thể coi đứa trẻ đó như là con của ta và nàng ấy không?

 

Ta không phải đang thuần hóa nàng ấy.

 

Không phải.

 

Ta thật sự yêu nàng ấy.

 

4. 

Nhưng nàng ấy không còn tin ta nữa.

 

Từ khi trở về từ Lĩnh Nam, ta đổ bệnh nặng.

 

Những năm qua, vì tìm nàng ấy, ta không còn tâm trí vào công việc.

 

Bệ hạ đã sớm cách chức Thị lang của ta, phong cho ta làm Hầu, để ta ở đâu mát mẻ thì ở đó.

 

Ta cảm thấy như mình lại trở thành cái tên vô dụng ngày xưa, một kẻ ăn chơi trác táng.

 

"Tỷ ấy thật sự giỏi đến vậy sao?"

 

Niềm vui duy nhất là thỉnh thoảng Tạ Thiệu đến hỏi ta về những chuyện năm xưa ở Bắc Cương.

 

Ta kể cho hắn nghe.

 

Phong thái của Dung Âm kiêu hãnh như thế nào.

 

Lấy một địch trăm như thế nào.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận