Lưu Ly Thuý
Chương 07
“Chẳng phải nói tỷ phu chiều chuộng thê tử vô độ, thích nhất là vung tiền như rác vì a tỷ ư?”
“Sao lại rơi vào tình cảnh này?”
Ta không thèm để ý đến nàng ta.
Nàng ta vẫn muốn tiến lại gần, hạ thấp giọng:
“Đừng giả vờ, đừng nghĩ ta không biết tỷ đang diễn trò gì.”
“Không phải là lạt mềm buộc chặt chứ?”
“Tạ Dung Âm, chẳng lẽ tỷ nghĩ rằng làm như vậy sẽ có thể thắng được ta chứ?”
Nàng ta cố tình ưỡn bụng mình ra.
Ta nhìn nàng ta: “Tránh ra.”
Nàng ta nghiêng đầu, cười khinh bỉ:
"Chắc lâu rồi Bùi lang không chạm vào tỷ nhỉ?"
"Tỷ có biết tại sao không?"
"Hắn nói rằng..."
Nàng ta ghé sát vào tai ta: "Những vết sẹo trên người tỷ, xấu c.h.ế.t đi được!"
"Đặc biệt là cái lỗ trên bụng tỷ, mỗi lần trông thấy, hắn đều thấy buồn nôn."
"Tỷ là...một, con, gà, mái, không, đẻ, được, trứng!"
"Hải Đường!"
Ta nắm chặt cổ tay nàng ta, mạnh mẽ đẩy nàng ta xuống đất:
"Trên không tuân theo bệ hạ, dưới bất kính với trưởng tỷ."
"Đánh cho ta!"
"Tỷ dám! Ta..."
Bốp…
"Bụng ta..."
Bốp…
"Trong bụng ta..."
Bốp…
"Trong bụng ta có..."
"Trong bụng ngươi có gì?"
Ta bóp cằm nàng ta.
Khuôn mặt của Tạ Dung Sương sưng húp, nước mắt giàn giụa.
Nhưng nàng ta không dám.
Không dám nói trước mặt mọi người rằng, một thiếu nữ chưa xuất giá như nàng ta.
Mang thai con của tỷ phu mình.
"Hải Đường." - Ta hất tay nàng ta ra: "Tiếp tục đánh!"
12.
Người đầu tiên đến là Tạ Thiệu.
"A tỷ!"
Hắn ta cầm thanh đao vàng.
Vừa đến đã đuổi hết đám đông đang xem náo nhiệt đi.
Chủ tiệm bị doạ đến nỗi vội vàng đóng cửa.
Mọi người cũng không dám nán lại lâu.