Lưu Ly Thuý
Chương 08
"Tạ Dung Âm! Chung quy tỷ vẫn mang họ Tạ, là người của Tạ gia!"
"Tỷ không thể lấy đại cục làm trọng, nghĩ cho Tạ sao?"
Người của Tạ gia?
Ta ngoái đầu, nhìn hắn ta lần cuối.
Yên tâm.
Rất nhanh thôi, ta sẽ không còn là người của Tạ gia nữa.
13.
Người thứ hai đến, đương nhiên là Bùi Yến.
Hắn luôn không theo lẽ thường.
Hắn kéo Tạ Dung Sương tới.
Vừa vào phòng ngủ, hắn hất tay của nàng ta ra:
"Quỳ xuống!"
"Xin lỗi a tỷ ngươi đi!"
Mặt Tạ Dung Sương sưng phù còn cao hơn lúc nãy, nàng ta lập tức quỳ xuống:
"A tỷ...ta không nên làm tỷ tức giận."
"Ta biết lỗi rồi."
Bùi Yến ngồi bên cạnh ta, đổi sang vẻ mặt hiền lành:
"Như vậy, có thể nguôi giận chưa?"
Ta kéo khóe miệng:
"Chàng có biết xảy ra chuyện gì không?"
"Ta không quan tâm đã xảy ra chuyện gì." - Bùi Yến nhướng mày.
"Chọc phu nhân của ta nổi giận, thì chính là tội ác tày trời!"
À.
Ra là hắn không biết gì cả.
"Còn không mau cút đi?" - Hắn lạnh lùng quát Tạ Dung Sương.
Tạ Dung Sương cắn môi, rơi nước mắt, không nói một lời mà bỏ đi.
"Cũng tại ta đến muộn." - Bùi Yến nắm tay ta.
Giọng nói dịu dàng hơn: "Tay có đau không, hửm?"
Ta nhìn hắn chăm chú.
Nhìn sâu vào đáy mắt hắn.
Trước khi tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy.
Ta chưa bao giờ tin vào những tờ giấy hoa tiên của Tạ Dung Sương.
Giống như hồi nhỏ nàng ta đưa những chiếc bánh ngọt đẹp mắt, giả vờ muốn làm bạn tốt với ta.
Ta tin, cắn một miếng, tiêu chảy hết ba ngày.
Dù chữ viết trên những tờ giấy hoa tiên kia có giống thế nào, chắc chắn cũng là giả mạo.
Bùi Yến yêu ta như vậy.
Ghét nàng ta như vậy.
Làm sao có thể dây dưa với nàng ta?
Nhưng Bùi Yến thật sự diễn quá giỏi.
Hắn ôm lấy ta, cởi giày tất của ta, tháo búi tóc của ta.
Giống như những đêm dài nóng bỏng trong quá khứ, khi sự mệt nhọc khiến ta trằn trọc không thể ngủ.