Lưu Ly Thuý

Chương 11

Vào một đêm nào đó ba tháng sau, hắn rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa.

 

Đứng trước lều trại của ta, nắm lấy cổ tay ta:

 

"Dung Âm, nàng còn giận đến bao giờ?"

 

18.

"Dung Âm, ta biết lỗi của mình rồi."

 

"Nàng đừng giận nữa."

 

"Ta không cưới Tạ Dung Sương nữa."

 

"Không, ta vốn không định cưới nàng ta."

 

"Ta đã đuổi nàng ta đi, không giữ lại đứa trẻ."

 

"Nàng về nhà với ta đi, chúng ta lại như trước đây, có được không?"

 

Ta không muốn bị người khác nhìn chằm chằm ở bên ngoài.

 

Vừa vào trại, Bùi Yến đã không thể chờ đợi được nữa, muốn ôm ta.

 

Ta dùng kiếm thúc vào hông hắn.

 

Quay người, rót một tách trà.

 

Đổ xuống đất.

 

Lặng lẽ nhìn hắn.

 

Nước đã đổ không thể thu lại.

 

Mắt Bùi Yến lập tức đỏ ngầu.

 

"Bùi Hầu gia." - Ta đặt chén trà xuống: “Xin hãy về đi."

 

"Dung Âm, đã ba năm rồi, nàng vẫn còn giận sao?"

 

Ta nhắm mắt lại.

 

"Dung Âm, hãy để ta giải thích."

 

"Giữa ta và Tạ Dung Sương không phải như nàng nghĩ đâu. Ta chỉ..."

 

"Bùi Hầu gia."

 

Ta mở mắt: "Trước hết, ta không giận."

 

"Từ việc xin ban hôn thư đến việc xin hòa ly, không có hành động là theo cảm tính."

 

"Ta chỉ nghĩ, đây là kết cục tốt nhất cho cả ba chúng ta."

 

"Thứ hai, ta không có hứng thú với chuyện giữa ngươi và Tạ Dung Sương. Nếu ngươi muốn nói, ra ngoài rẽ trái, các trà lâu lớn ở kinh thành luôn chào mừng ngươi."

 

Bùi Yến dường như muốn khóc:

 

"Dung Âm, những năm qua ta tìm nàng, gần như phát điên."

 

"Giữa chúng ta, nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"

 

Ta im lặng nhìn hắn.

 

Giữa ta và hắn, đến nay đã mười hai năm.

 

Chiếm hơn nửa cuộc đời ta.

 

"Bùi Yến." - Ta nghiêm túc nói: "Tình cảm giữa chúng ta, đã sớm kết thúc rồi."

 

19.

Bùi Yến không từ bỏ.

 

Ngược lại, hắn còn gióng trống khua chiêng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận