Lưu Ly Thuý

Chương 03

Ngày ta cập kê, hắn tặng ta một cây trâm vàng:

 

"Ta thích nàng."

 

"Nàng gả cho ta nhé."

 

Ta không thèm để ý đến hắn.

 

Ba năm tiếp theo trôi qua.

 

Trưởng công chúa bảo hắn trở về từ sớm.

 

Hắn nói nếu ta không trở về, thì hắn cũng không về.

 

Hắn đi theo ta, trận nhỏ, trận lớn, bị thương, lập công, lập công, rồi lại bị thương.

 

Mỗi lần bị thương, hắn đều hỏi:

 

"Sắp phải c.h.ế.t cả rồi, gả cho ta nhé?"

 

Ta đáp: "Không muốn."

 

Một lần cuối, là trận chiến cuối cùng với Bắc Di.

 

Lần đó người bị thương không phải hắn, mà ngược lại là ta.

 

Khi một binh sĩ trá hàng ném mũi giáo về phía hắn, ta không kịp suy nghĩ nhiều.

 

Cho đến khi mũi giáo xuyên qua bụng, Bùi Yến lớn tiếng khiển trách đầy bi ai.

 

Ta cúi đầu, m.á.u nhuộm đỏ cả áo.

 

Thôi vậy, hắn đã cản đao cho ta không biết bao nhiêu lần.

 

Lần này, coi như hai bên huề vốn.

 

Thế nhưng lần này, ai cũng nói Bùi Yến gần như phát điên.

 

Quân y nói tính mạng của ta khó giữ, hắn liền tìm ngự y.

 

Ngự y bó tay hết cách, hắn lại tìm danh y trên giang hồ.

 

Danh y cũng lắc đầu, hắn đành cầu thần phật.

 

Chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, hắn cứ một bước lại dập đầu.

 

Cuối cùng quỳ gối trước Phật.

 

Nói ta không tỉnh, thì hắn không đứng dậy.

 

Khi ta tỉnh lại, trong tay nắm bùa bình an.

 

Còn hắn gầy đến bẹo dạng.

 

Về sau nữa, là màn cầu hôn trước quân doanh.

 

Ta bị thương ở bụng, không thể sinh con nối dõi.

 

Hắn nói không cần con.

 

Ta lo lắng về sự chênh lệch gia thế, hắn liền nói không nạp thiếp.

 

"Đời này chỉ có hai người chúng ta, cùng nhau đi đến bạc đầu, có được không?"

 

Ta gật đầu.

 

Ta nghĩ, c.h.ế.t chẳng qua cũng chỉ có vậy.

 

Còn có thể thế nào?

 

Nhưng hóa ra, thật sự có những điều còn đau lòng hơn cả cái chết.

 

5.

Ta gửi thư cho bệ hạ.

 

"Ý của Dung Âm đã quyết, tạ ơn bệ hạ đã ưu ái."

 

Bệ hạ gửi lại cho ta một tấm lệnh bài.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận